Thứ Bảy, 8 tháng 2, 2014

Băng số 54

PHÁP NIỆM PHẬT
Làm sao mà phá âm thanh, mà phá tưởng được và diệt tác ý được, phá không được đâu.
Lúc bấy giờ dùng pháp hướng cũng phải thiện xảo. Nếu không, nghĩa là khi mà chúng ta nằm đúng ở trên cái vị trí của sự yên lặng của thân, của nội thân của trong thân và ngoài thân rồi, chúng ta biết được cái trạng thái đó rồi, thì bây giờ chúng ta dùng cái pháp hướng phải thiện xảo, khéo léo. Nếu mà quý vị tác ý thô quá là nó cũng làm mất cái trạng thái yên lặng của quý vị trong lúc đó rồi. Mà quý vị sợ quá không dám hướng tâm cho nó mạnh thì nó lại không có đủ cái sức để cho đủ cái lực tinh thần của quý vị thì nó cũng chẳng có phá được. Cho nên phải thiện xảo, khéo léo biết cái mức độ nào mà có thể phá được, hướng tâm ra, nhẹ nhàng như thế nào mà không bị sốc sự yên lặng, cái trạng thái yên lặng của chúng ta nằm ở đó, phải khéo léo lắm. Cho nên Phật nói thiện xảo an trú ở trong định, vì thế mà nó không bung ra, âm thanh không phá được mà trạng thái yên lặng của thân và tâm lại mất. Nghĩa là mình hướng tâm, mình nhắc cái câu đó, cái pháp hướng đó mà nó lại quá động, nó làm cho cái âm thanh không phá mà cái trạng thái yên lặng của định nó lại cũng không có được, nó lại mất cái trạng thái yên lặng đó đi. Và ngay đó, cái tụ điểm 6 thức cũng bung ra. Nghĩa là lúc bấy giờ, khi mình xúc động, mình hướng tâm quá mạnh đi thì 6 cái thức nó không còn nằm tại cái tụ điểm. Do đó mình bắt đầu thấy nó như chạy bên đây, nó chạy bên kia, nó ở chỗ khác. Bởi vậy phải thiện xảo, khéo léo dùng pháp hướng phá âm thanh mới có kết quả. Tức là trong cái lúc mà dùng cái pháp hướng đó, trạch cái pháp ra, nó cũng phải đúng tên, đúng họ của nó nữa. Chứ nếu mà mình dùng sai tên, sai họ thì mình có gọi, mình hướng đi nữa, nó cũng chẳng biết được đâu mà nó vâng lời mình. Cho nên dùng pháp hướng phải đúng cách và dùng pháp hướng nó phải có cái thực của nó, phải suy nghĩ cái kinh nghiệm của mình như thế nào, trạch cái pháp đó ra cho nó đúng, để làm một cái câu, để mà nhắc nó trở thành cái lực thì như vậy nó mới có kết quả.
Lưu ý khi chéo chân lên ngồi kiết già, thân ngồi kiết già, lưng thẳng và đợi cho toàn thân yên tĩnh. Nghĩa là khi mà chéo chân lên rồi không có nghĩa là vừa chéo chân lên được chút là mình lo hít thở rồi mình điều khiển, mình ám thị thế này thế kia. Không phải. Cái người tu là phải cẩn thận và ý tứ, hết sức ý tứ. Hầu hết chúng ta không phải là người tu vội vàng hoặc là nông nổi mà cái người tu chúng ta ngồi chéo chân lên hẳn hòi, đàng hoàng, thân ngồi rất vững vàng và nghe cái trạng thái của thân toàn bộ đang bắt đầu yên lặng, bắt đầu yên lặng của toàn bộ cái thân, không nghe nó còn cấn hoặc là khó chịu chỗ này hay là khó chịu chỗ kia hay hoặc là còn cảm giác nực, hoặc còn cảm giác lạnh hay hoặc là còn cảm giác tức lói chỗ này, chỗ kia hoặc là còn cảm giác mỏi tay, mỏi chân ở khớp tay khớp chân thì đừng có vội mà hướng tâm cái gì cả hết để cho tuần tự khi mà chéo chân rồi, để cho toàn cái thân chúng ta nó trở về với cái trạng thái yên lặng của sự yên lặng của nó. Thì lúc bấy giờ khi mà cái thân nó đã yên lặng rồi thì chúng ta mới điều khiển cho 6 cái thức của chúng ta nó nằm yên ở trên chỗ cái tụ điểm của nó, để cho tâm nó được yên lặng theo.
Đó quý thầy nhớ những điều kiện chúng ta lần lượt chúng ta điều khiển cái phần thân trước, rồi cái phần tâm kế, chứ đừng có vội vàng thân tâm làm một lượt, rồi cứ lo hít thở để cho đừng có vọng tưởng. Không phải. Ở đây thân phải yên lặng, tức là thân phải định và tâm nó phải định, chớ không phải vội vàng để cho hết vọng tưởng, mà đây cả cái trạng thái thân yên lặng trong cái sự yên lặng của nó. Cho nên lưu ý khi chéo chân lên, ngồi kiết già, thân ngồi kiết già, lưng thẳng và đợi cho toàn thân yên tĩnh, nghĩa là không còn một cảm giác nào khó chịu trong thân thì mới dùng pháp hướng nhắc 6 thức nằm yên và bám chặt vào tụ điểm. Mà nếu nó gom tại đó, thì chúng ta thấy nó nằm chặt tại đó rồi thì chúng ta mới nương cái hơi thở ra và hơi thở vào nhẹ nhàng cho đến khi toàn 6 thức đã nằm yên lặng. Nghĩa là bây giờ chúng ta thấy từ cái tụ điểm đó, nó xuất phát hơi thở ra và xuất phát từ cái hơi thở vô và chúng ta biết rằng sáu cái thức đó đang nằm yên ở trên cái chỗ hơi thở ra và hơi thở vô đó. Thì lúc bấy giờ toàn thể thân tâm ta hiện ra một cái trạng thái rất là yên lặng và rõ ràng. Nghĩa là khi mà chúng ta không còn cái vận dụng của các cơ để mà chúng ta hít vô thở ra đâu, để tự nó chúng ta quan sát thấy nó ra vô. Nó ra vô rất là tự nhiên, mà từ cái chỗ tụ điểm đó hơi thở nó ra và cũng chính từ tụ điểm đó hơi thở nó vô. Và vì vậy đó mà chúng ta biết rằng 6 cái thức nó đang nằm yên lặng ở trên cái chỗ đó. Do đó chúng ta mới thấy được cái trạng thái toàn bộ chỉ nội tâm và ngoại cảnh. Tức là hoàn toàn những cái trạng thái mà nội tâm và ngoại cảnh của chúng ta đều là đạt ở trên cái tụ điểm đó, nó không còn bị động nữa. Nghĩa là 6 cái thức của chúng ta chịu nằm yên ở trên đó rồi thì cái ngoại cảnh không có tác động của 6 cái thức của chúng ta được và cái thân của chúng ta nó cũng đang yên lặng ở trên cái chỗ yên lặng của toàn thân, nó không còn có gì nữa. Thì bây giờ mới tác ý như thế nào để không bị động, không bị động cái sự yên lặng nội tâm của chúng ta. Cho nên bây giờ chúng ta tác ý như thế nào để lúc bây giờ chúng ta đã biết cái sự yên lặng đó của nội tâm của chúng ta và ngoại cảnh nó không còn tác động nữa. Vì vậy lúc bấy giờ chúng ta ở trong đó mà chúng ta tác ý xúc động ra thì coi chừng nó sẽ mất cái sự yên lặng đó đi, vì vậy mà chúng ta thoáng nhẹ nhàng mà chúng ta tác ý. Có một sự tác ý rất thoáng nhẹ nhàng. Và như vậy nó không mất cái lực của pháp hướng, mà không mất cái lực của pháp hướng thì nó làm cho hiệu quả của cái câu pháp hướng của chúng ta muốn mà đạt gì thì nó sẽ đạt được. Và mỗi lần hướng dường như cái tâm của chúng ta, ví dụ như muốn phá âm thanh cái tâm của chúng ta cứ mỗi lần nhắc ra thì chúng ta lại nghe cái âm thanh bên ngoài nó không còn nghe nữa. Chứ không phải là nhắc 5 - 10 lần mà vẫn còn nghe. Mà rõ ràng là chúng ta vừa nhắc mà nó không xúc động cái trạng thái yên lặng đó thì ngay đó cái âm thanh vắng xuống liền. Bây giờ chúng ta đương nghe một tiếng máy xịch xịch thì bắt đầu ta chúng ta nhắc, chúng ta hướng rất nhẹ, đừng để xúc động cái âm thanh, cái trạng thái của chúng ta đang yên lặng đó, thì lúc bấy giờ vừa thoáng chúng ta nhắc qua cái ý chúng ta thì dường như tất cả 6 cái thức của chúng ta, nhất là cái nhĩ thức nó lại nằm yên xuống hơn nữa, nó làm như nó lặng sâu xuống nữa, nó không còn nghe ở bên ngoài.
Đó là cái kết quả mà chúng ta đã biết được nằm yên ở trên cái trạng thái yên lặng đó thì nó lại càng yên lặng hơn nữa, thấy nó đi sâu hơn nữa, nó làm cho nó lặng sâu hơn nữa. Cái âm thanh đó đang lớn thì chúng ta nghe nó dường như một cái tiếng xa văng vẳng chứ không còn lớn nữa. Và đồng thời chúng ta để kéo dài cái thời gian văng vẳng đó thì chúng ta lại nhẹ nhàng thoáng qua nhắc cái tác ý, nhắc cái tâm của mình một lần nữa thì lúc bấy giờ cái âm thanh vắng luôn, không nghe nữa. Thì như vậy chính là chúng ta nằm ở trên cái tụ điểm mà chúng ta hướng tâm để cho cái âm thanh nó phá đi. Hoặc bây giờ chúng ta đang bị cái chân nó đau hoặc nhức nhưng chúng ta đừng để cái tâm chúng ta dao động ở chỗ đau nhức đó mà chúng ta hãy nằm chặt ở trên cái tụ điểm, rồi chúng ta có cái cảm giác biết nó đang đau nhưng mà không phải đau luôn đâu. Bởi vì khi mà cái tâm nằm trên đó thì cảm giác đau nó rất là thường. Còn cái tâm mà chúng ta nhảy xuống mà nằm chỗ nó đau đó thì chúng ta thấy chịu không nổi. Cho nên chúng ta bám cho chặt cái tụ điểm thì chúng ta hướng cái thọ phải đi đi, không có được ở đây và cái thân thức phải bám cho chặt cái tụ điểm, bám cho chặt cái hơi thở, bám cho chặt cái tụ điểm thì ngay đó ra lệnh nó vậy thì bắt đầu chúng ta nghe dường như toàn thân không có nghe cảm giác gì nữa hết thì lúc bấy giờ cái pháp của chúng ta hiệu quả, rất là hiệu quả. Chỉ chúng ta nhắc 1 lần, 2 lần ở trên cái trạng thái yên lặng đó là cái kết quả ngay liền. Cũng như bây giờ cái đầu Thầy nhức nè, Thầy chỉ cần lặng cái tâm của mình ở trên cái trạng thái yên lặng đó, bắt đầu Thầy nhắc cái đầu không có được nhức nữa. Cái thọ phải đi đi thì ngay đó Thầy hoàn toàn nghe cái đầu không có nhức là tại vì Thầy nằm đúng cái vị trí 6 cái thức của Thầy, thân cái thức của Thầy nó phải nằm cách lìa cái sự đau khổ của cái thọ của Thầy, cho nên nó không có bám ở trong cái thọ đó, cho nên nó không còn thấy đau nữa.
Đó là như vậy là cái chỗ mà tu tập phải biết được cái trạng thái của tâm của mình, lúc bấy giờ mình phải giữ gìn nó như thế nào, mặc dù trong cái sự yên lặng đó nó chỉ 5 phút hay 10 phút rồi nó bung ra nhưng mà chúng ta dùng pháp hướng, chúng ta có thể kéo dài từ 10 phút 20 phút nghĩa là khéo thiện xảo an trú trong đó. Phật nói mà nếu mà chúng ta không khéo thiện xảo an trú thì nó sẽ bị bung ra, cho nên Phật nói thiện xảo nhập định nè, thiện xảo an trú trong định nè, thiện xảo sống trong cảnh giới định nè. Phật dặn chúng ta như vậy, cho nên vì vậy mà cái thiện xảo đó là cái mà chúng ta đừng có làm động, bởi vì định mà động thì làm sao gọi là định. Mà bây giờ chúng ta tác ý ra là nó động mất rồi, thế mà quý thầy phải hiểu được cái chỗ khéo tác ý đó thì quý thầy sẽ đạt được kết quả.
Cho nên Thầy dạy thì đúng nhưng mà khi các thầy áp dụng vào thì lại rất quá thô, cho nên sao thấy thời gian nó không có hiệu quả của kết quả. Phá âm thanh không phải dễ đâu rất là khó bởi vì đó là cái ngoại cảnh. Người ta nói có đạt nhân mà khó đạt cảnh, đạt được ở trong thân của mình chứ cái cảnh ở ngoài khó đạt.
Làm cho ngoại cảnh trở nên yên lặng, nếu không thiện xảo thì ngoại cảnh khó yên lặng. Đừng vội vàng vừa chéo chân lên là hướng tâm liền là không kết quả, mà hướng tâm liên tục cũng không kết quả, hướng tâm thưa quá cũng không kết quả. Đó quý thầy thấy rằng trên cái bước đường tu tập của quý thầy, nếu mà quý thầy cứ hướng tâm hoài thì không kết quả đâu, khi mà hướng tâm rồi thì chúng ta lại nằm yên ở trên đó nhưng mà để lâu quá thì lại mất cái hướng đi thì do đó nó lại xen vào những cái trạng thái khác, mất cái trạng thái yên lặng của quý thầy nó bung ra đi. Thì khi mà nó bung ra rồi thì quý thầy lại hướng tâm thì nó mất cái trạng thái yên lặng rồi thì pháp hướng nó đâu có hiệu quả. Cho nên thưa quá thì cũng không được mà nhặt quá thì cũng không kết quả. Cho nên ở đây cái pháp hướng là phải biết đang nằm ở trên cái trạng thái còn yên lặng thì hướng có kết quả, mà khi đã bị một cái gì bung ra rồi thì phải gom nó trở lại, cho nó nằm yên lặng rồi thì hướng nó mới có kết quả. Và đồng thời khi mà cho nó yên lặng như vậy mà để kéo dài cái sự yên lặng đó thì phải cái thời gian như thế nào, mà phải có pháp hướng liên tục, mà hướng khéo léo thiện xảo như thế nào để không mất cái trạng thái yên lặng đó. Đó là phải khéo hết sức khéo, chớ dụng thì mất định ngay liền.
Đừng vội vàng vừa tréo chân lên là hướng tâm liền là không kết quả, mà hướng tâm liên tục cũng không kết quả, nhắc hoài nhắc hoài cũng không kết quả đâu. mà hướng tâm thưa quá cũng không kết quả.
Thiện xảo như thế nào mà mỗi lần hướng tâm mà rất hiệu nghiệm, âm thanh giảm và không còn nghe nữa, toàn là trong thân và ngoại thân vắng lặng, có nghĩa là không gian và thời gian cô đọng lại, vắng lặng phủ trùm. Đó chúng ta hướng mà chúng ta thấy được cái sự vắng vẻ, cái sự vắng lặng nó phủ trùm xuống cả toàn thân của mình, coi như cả vũ trụ đó.
Một: chọn pháp hướng cho đúng cách.
Hai: là hướng đúng ở trạng thái đang yên lặng.
Ba: là khoảng cách thời gian hướng phải đúng, không thưa mà cũng không nhặt, tùy ở trạng thái yên lặng của thân tâm lúc 6 thức nằm yên tại tụ điểm.
Bốn: khi xả ra phải biết cách, hướng đúng cách, đúng pháp, đúng thời gian. Lúc bây giờ đó, Thầy nhắc nhở đó, số 4 này khi mà xả thiền ra thì phải biết cách, hướng đúng cách, đúng pháp, đúng thời gian. Nghĩa là cái trạng thái chúng ta xả ra thì nó phải ở trong trạng thái hơi thở chậm nhẹ đó biết nó ở mức độ nào: Tam thiền, Nhị thiền hay Tứ thiền. Lúc bây giờ chúng ta phải hướng pháp đúng cái pháp của nó ở chỗ đó, để cho nó lần nó đi ra. Rồi bây giờ tới cái thời gian của nó, cho đến khi mà nó trở về bình thường, nó xả sạch ra chớ không khéo thì chúng ta xả ra không sạch thì nằm xuống nghỉ hoặc là ngồi nghe nó còn cái trạng thái lâng lâng, lâng lâng ở trong tâm hồn chúng ta. Điều đó là điều chúng ta sai đó, xả chưa đúng đó.
Năm: Phải nhận xét thân tâm xả ra. Xả ra có về trạng thái bình thường chưa. Nghĩa là có còn khinh an, nó còn lâng lâng, nó còn ngờ ngờ như gợn sóng thì xả ra chưa sạch đâu. Phải xả trở lại cho thật đúng chứ còn xả như vậy thì sau này chúng ta sẽ bị rối loạn cơ thể. Nằm xuống mà như...khi mà xả ra rồi mà nằm nghỉ mà thấy cái thân nó như bồng bềnh, nó như là mình ở trên chiếc ghe chiếc tàu mà sóng đưa lên đưa xuống vậy, thấy cái thân nó như dậy sóng thì cái đó là cái sai rồi đó. Đó là xả chưa hết ở trong cái trạng thái. Mà chính hồi mà lúc ở trong cái trạng thái yên lặng đó đã bị dồi sóng rồi là cái này đã ở trong cái trạng thái của tưởng rồi. Cái đó là trật nữa rồi. Thì cho nên chúng ta phải phá liền chứ không có được để. Cho nên để tới khi xả ra mà còn dồi sóng dồi sóng thì không được.
Sáu: Xả ra thân tâm có mệt hay không. Nếu mệt nhọc đó là tu sai rồi. Nếu xả ra mà thấy quá mệt hoặc là hơi mệt thì cái đó là trật. Người tu thiền xả ra là nó rất an ổn, rất tỉnh thức, tỉnh táo, rất khỏe người không có bị mệt nhọc. Cũng như bây giờ Thầy thuyết giảng Thầy nói nhiều thì Thầy mệt. Chứ còn Thầy ngồi thiền thì Thầy xả ra Thầy không bao giờ nó có ngứa cổ hoặc nghe nó mệt nhọc, hoàn toàn nghe cơ thể rất là khỏe. Đó là những cái mà chúng ta xả ra chúng ta đều lưu ý ở cái thân của chúng ta nó có những cái sai mà chúng ta mang nó mà chúng ta tu thì chúng ta sẽ đi đến cái chỗ có thể là nó trở thành bệnh tật của cái thân sau này, mà không đạt được thiền định đúng cách đâu.
Đến đây Thầy xin chấm dứt cái bài trả lời cho thầy Thiện Thuận, có những cái gì mà sai cần phải hỏi ở trong lúc này. Bởi vì cái thời gian nó còn ngắn lắm phải hỏi Thầy. Và đồng thời Thầy thấy rằng tiếp tục cái thời gian mà giảng cho hết cái giáo án này thì chúng ta không làm hết kịp. Vì vậy mà chúng ta lần lượt để sau này. Còn bây giờ cái quan trọng là Thầy sẽ soạn cho cái chương trình ngắn gọn để cho quý thầy khi mà 3 tháng hạ này trở về nắm được cái bản đồ, biết à bây giờ mình tu cái gì trước, tu cái gì sau. Còn cái giáo án này nó nói linh tinh đủ thứ hết, nghe thì có hay đó nhưng mà sự thật quý thầy chưa biết cái gì mà tu hết đâu. Nghe nó thì như vậy nhưng bây giờ Thầy dự định soạn cho quý thầy cái bản tóm tắt. Bây giờ một người mà mới tu là phải tu cái gì, tập cái gì trước cái gì sau. Rồi tu lâu rồi, bây giờ tu tới cái định nào phải tập cái gì, cái gì. Thầy soạn xong rồi Thầy đem cho cô Út photo về Thầy cho mỗi người một bản theo đó mà về mà tu tập. Chớ còn theo cái giáo án mà Thầy viết đây thì lần lượt Thầy sẽ dạy các cái giới hành, toàn bộ hết cái giới hành nhập từ Bốn thiền, Tứ như ý túc rồi cho đến Tam minh, rồi Tứ niệm xứ như thế nào Thầy giảng hết những cái pháp hành của nó như thế nào cho nó hết.
Bây giờ thì chúng ta đang tu, đang học tu trên cái pháp Tứ bất hoại tịnh. Mà Tứ bất hoại tịnh thì như hồi nãy Thầy đã nói chúng ta mới có học Thân niệm Phật, rồi Thọ niệm Phật, rồi Tâm niệm Phật, bây giờ mới có học Pháp niệm Phật. Rồi chúng ta còn phải Thân – Thọ - Tâm - Pháp để niệm Pháp, rồi Thân – Thọ - Tâm - Pháp để niệm Tăng, rồi Thân – Thọ - Tâm - Pháp để niệm Giới. Quá nhiều. Đây là mới có bước đầu vào Tứ bất hoại tịnh mà chúng ta Thân – Thọ - Tâm - Pháp mới có niệm Phật mà đã là quá nhiều rồi. Cái pháp hành của chúng ta quá nhiều chứ không ít.
Bây giờ tiếp tục quý thầy sẽ học cái bài pháp là tiếp tục trong cái Tứ bất hoại tịnh này thì chúng ta học tiếp là Pháp niệm Phật. Như Thầy đã giảng đại khái cho bên phái nữ xong rồi thì sau này các Thầy sẽ nghe lại pháp niệm Phật như thế nào. Còn bây giờ là đến cái giai đoạn là chúng ta thực hành chớ không phải là còn giới thiệu nữa, mà đây là cái thực hành của chúng ta.
Vậy pháp niệm Phật.
1. Pháp tham dục
Vậy thì có cái pháp tham dục. Vậy thì pháp tham dục nó đến với chúng ta thì niệm Phật như thế nào. Bây giờ có cái lòng ham muốn nào đó, ví dụ có người đem cho Thầy một cái vật gì đó, Thầy khởi tâm Thầy ham muốn cái đó. Thì đó là cái pháp nó đến với Thầy nó làm cho cái tâm Thầy khả hỷ, khả ái, khả lạc nó đi, thích thú nó đi. Như vậy thì chúng ta nên đem cái pháp đó bắt buộc nó phải niệm Phật. Vì Phật không bao giờ có tham dục, tham ái một cái vật gì hết cho nên chúng ta bắt cái pháp đó phải niệm Phật. Khi một pháp đến khiến cho tâm ta khởi nên tham muốn, ta liền lấy pháp đó niệm Phật. Phật thì không còn tham muốn, lấy pháp niệm Phật thì pháp đó vô tham. Nghĩa là Phật không tham muốn mà thấy cái pháp đó thì ông Phật có nhận không, có khả hỷ khả lạc không. Cho nên đó là vô tham. Vì vậy mà chúng ta lấy các pháp bắt nó phải niệm Phật. Và khi niệm Phật vậy thì chúng ta biết rằng nó vô tham. Và như vậy thì chúng ta còn tham nữa không? Chắc chắn là chúng ta sẽ không tham. Muốn được như vậy ta phải trạch pháp câu này dùng làm pháp hướng nhắc nhở tâm ta như cái lý mà tác ý.
Đó bây giờ chúng ta dùng cái pháp hướng để chúng ta tu tập. Khi mà gặp cái pháp tham nó đến, pháp tham dục nó đến nó làm chúng ta đam mê, nó làm chúng ta thích thú, làm chúng ta khả ái khả hỷ khả lạc nó đi. Do đó thì chúng ta phải thường xuyên hằng ngày chúng ta phải dùng cái pháp hướng nhắc nhở tâm mình để cho khi có cái pháp đến đó thì đương nhiên là cái pháp đó là niệm Phật rồi. Cho nên vì vậy mà chúng ta giải thoát được cái pháp tham, cái pháp ham muốn.
“Đây là pháp tham dục, tham dục là một pháp ác khiến cho mình khổ người khác khổ. Vì vậy chúng ta phải đoạn dứt pháp này, xa lìa pháp này trong tâm ta và pháp tham dục này phải rời khỏi tâm ta, phải đi đi đừng ở trong tâm ta nữa”.
Nghĩa là chúng ta phải dùng cái pháp hướng này chúng ta thường xuyên trước khi ngủ, trong những khi mà ngồi thiền, trước khi đi kinh hành thì chúng ta nhắc tâm mình một lần để sau khi có cái pháp tham nào đến thì chúng ta đuổi nó đi được liền. Ngay đó nó không còn cám dỗ lôi cuốn chúng ta được, cái tâm ham muốn chúng ta được nữa. Cho nên vì vậy mà chúng ta hãy dùng cái câu pháp này mà chúng ta đuổi nó đi không có để cho nó trong tâm chúng ta nữa.
Đây Thầy nhắc lại:
“Đây là cái pháp tham dục, tham dục là một pháp ác khiến cho mình khổ người khác khổ. Vậy ta phải đoạn dứt pháp này, xa lìa pháp này trong tâm ta. Và pháp tham dục này phải rời khỏi tâm ta, phải đi đi đừng ở trong tâm ta nữa”.
Đó là mình dùng cái pháp hướng mình đuổi nó đi, mình không có để cái tâm tham muốn của mình luôn luôn nó ở trong đó. Do đó chúng ta mới ly dục ly ác pháp được. Vì vậy mà bắt cái pháp tham muốn này nó phải niệm Phật. Do nó niệm Phật nó mới không tham muốn, không niệm Phật thì đụng pháp nào nó cũng khởi tham muốn hết. Đó là cái pháp thứ nhất.
Bây giờ là cái pháp thứ 2.
Pháp thứ hai là tham ái, tức là tham sắc dục đó.
Khi một pháp nào đến với tâm ta khiến cho tâm ta khởi lên tham ái. Tham ái là con đường sanh tử luân hồi, mà còn sanh tử luân hồi là còn nhiều đau khổ. Đó là một pháp ác, ta lấy pháp này bắt buộc nó niệm Phật. Các pháp đều đến với Phật không thể nào khởi lên tham ái được. Nghĩa là lấy các pháp mà niệm Phật thì Phật là một cái người đã diệt cái tham ái rồi, không còn cái tham ái nữa. Cho nên bắt nó mà niệm Phật thì chắc chắn là nó không khởi lên được cái tham ái. Do như vậy khi mà có cái pháp tham ái đến thì chúng ta lấy nó mà bắt nó niệm Phật. Vậy ta lấy pháp này niệm Phật chắc chắn tâm ta sẽ không khởi lên tâm tham ái. Muốn vậy ta phải trạch pháp câu này dùng làm pháp hướng nhắc nhở tâm mình hàng ngày như cái lý tác ý:
“Pháp tham ái là một pháp cực ác nó mang đến cho con người muôn vàn sự đau khổ sau này. Ta phải dứt và viễn ly pháp ác này. Tham ái hãy đi đi đừng ở trong tâm ta nữa. Từ đây về sau pháp tham ái này phải dứt trừ nơi tâm ta vĩnh viễn”.
 Đó là mình đặt cái pháp hướng mình nhắc nhở tâm mình một khi mà có một cái pháp ái. Muốn nói cái pháp ái đây là một cái hình ảnh của một cô gái, của một phái nữ. Nó gợi cho chúng ta sanh ra cái pháp ái trong tâm chúng ta. Do đó cái pháp đó là pháp ái. Vì vậy khi mà gặp nó như vậy thì chúng ta bắt nó niệm Phật. Mà bắt nó niệm Phật thì chúng ta biết là ông Phật không còn cái ái. Vì vậy cái tâm ái của chúng ta sẽ ngay từ đó sẽ diệt đi. Vì vậy cái pháp mà niệm Phật nó làm cho cái tâm của chúng ta trở thành nguội lạnh mà không còn đắm đuối không còn khởi lên những cái tham ái nữa.
3. Pháp tham ưu
Khi một pháp đến với tâm ta khởi lên tham ưu khiến ta buồn rầu, đau khổ ta liền lấy pháp đó niệm Phật. Khi pháp đó niệm Phật thì tham ưu không khởi lên vì Phật không còn tham ưu. Muốn pháp ấy niệm Phật, không có khởi lên tham ưu ta nên trạch pháp câu này dùng làm pháp hướng như lý tác ý:
“Pháp tham ưu là pháp đem đến cho ta những tham muốn, bất toại nguyện nên ta sanh tâm sầu khổ, ưu bi. Nó là một pháp ác không phải là pháp thiện. Lấy pháp ác niệm Phật biến pháp ác thành pháp thiện. Vậy từ đây pháp tham ưu sẽ trở thành pháp không tham ưu. Và ta luôn luôn cảnh giác pháp tham ưu xa lìa, từ khước, đoạn dứt pháp tham ưu trong tâm ta”.
Đó là câu trạch pháp để nhắc tâm ta xa lìa cái pháp tham ưu. Tức là lấy pháp niệm Phật để rồi chúng ta nương vào chỗ ông Phật đó, các pháp đó mà chúng ta được cái tâm được giải thoát không còn tham ưu nữa.
4. Pháp tham ăn
Pháp tham ăn. Có một người Phật tử mang đến cúng dường cho ta một cái bánh rất là ngon và thơm khiến ta nhìn thấy ưa thích liền ta sanh tâm hoan hỷ vui mừng với chiếc bánh này. Đó là một pháp ác để khiến cho ta tham ăn. Bất kỳ món ăn khất thực nào đến với Phật, Phật không sanh tâm ưa thích. Vì thế ta lấy pháp này mà niệm Phật. Khi mình có cái tâm mà khởi lên tham đắm trong ăn uống, trong những cái món thực phẩm ăn uống  thì ngay đó ta mới lấy cái pháp tham ăn này mà niệm Phật. Phật có tham ăn không. Nếu mà nó niệm Phật thì tức là không có tham ăn nữa, mà không còn ưa thích cái tham ăn nữa. Ăn để sống chứ không phải còn ưa thích nó. Thì tâm ta không ưa thích thì ngay liền chúng ta đem cái pháp đó mà chúng ta niệm Phật thì ngay cái gương hạnh của đức Phật thì nó làm chúng ta tỉnh thức, làm chúng ta không còn ưa thích cái ăn ngon đó nữa, cái bánh đó nữa. Muốn được vậy ta phải trạch pháp câu này, dùng pháp này làm pháp hướng như lý tác ý:
“Pháp tham ăn là pháp chạy theo dục lạc thế gian khiến ta phải chịu thọ khổ trong biển sanh tử luân hồi. Đó là một pháp ác, ta phải viễn ly, từ giã, đoạn dứt. Thấy tất cả các thực phẩm, ăn uống là thứ thuốc trị bệnh đói. Các pháp thực phẩm là pháp bất tịnh, hôi thúi, bẩn thỉu, ghê tởm như đống rác thúi, như đống phẩn hôi, nuốt vô khỏi cổ là không còn khả hỷ khả lạc khả ái nữa. Chỉ toàn là một thứ ảo giác gạt người ngu si, mới tham, mới ham thích cái ăn của thực phẩm. Từ đây ta phải xa lìa, không chạy theo cái ưa thích ăn ngon nữa, giống như Phật”.
Đó, thì chúng ta dùng cái pháp hướng này chúng ta để nhắc, để trước khi cái thực phẩm nó dễ cám dỗ chúng ta lắm, nó làm chúng ta ưa thích nó, làm chúng ta thích nó. Do vì vậy đó mà chúng ta nỗ lực hằng ngày chúng ta dùng cái pháp hướng này nhắc tâm mình để đến khi mà chúng ta thấy nó thật sự là bất tịnh, thật sự là nó không còn phải là quý báu ngon ngọt đối với chúng ta nữa. Thì lúc bây giờ chúng ta mới xa lìa được cái ăn uống mà đến giờ ăn thì chúng ta thấy như đó là cái sự bắt buộc để nuôi cái bệnh đói của chúng ta mà thôi chứ chúng ta không có thích ăn. Còn nếu mà chúng ta không có chịu hướng tâm mà nhắc nhở như vậy thì khó mà chúng ta có thể xa lìa được cái ăn uống của chúng ta. Thấy nó là nó mắc thèm, thấy nó là nó chảy nước miếng rồi. Do vì vậy đó mà chúng ta phải nỗ lực mà tu tập cái pháp để chúng ta tránh cái tham ăn này.
Muốn được vậy sau này mà khi chúng ta tu những cái Định vô lậu thì chúng ta cũng phải đặt cái niệm thực phẩm ăn uống trước mặt để chúng ta quán xét suy tư để thấy nó là bất tịnh, thấy nó là ảo giác. Cái ngon của nó là cái dục lạc của nó là cái ảo giác gạt chúng ta làm cho những người ngu, vô minh mới ham thích còn những người trí người ta biết nó người ta không còn thích nữa đâu, người ta không có bị nó gạt nữa đâu. Cho nên người ta ăn cơm với muối mà người ta vẫn thấy rằng nó khỏe hơn là ăn những đồ chiên đồ xào hoặc là ăn những cái món ngon. Càng ngon miệng bao nhiêu thì nó gây cái tai hại, cái độc ở trong thân chúng ta bấy nhiêu. Cho nên từ đó mà chúng ta xa lìa được cái ăn uống của chúng ta.
Cái pháp mà thực phẩm về cái pháp mà tham ăn này nó rất khó chứ không phải dễ. Nói là một lẽ nhưng mà nếu mà chuyên tu, quyết tâm tu, thường xuyên đặt niệm bất tịnh thực phẩm trước mặt thì chúng ta mới xa lìa được nó. Thường xuyên mà hướng tâm để mà tác ý đoạn dứt nó thì chúng ta mới được an ổn trước các pháp của thực phẩm đến với cái tâm của chúng ta mới là được thản nhiên. Chứ không khéo thấy cái nó thèm liền, thấy cái nó muốn ăn liền, thấy cái nó muốn thích liền hà chứ không phải không. Lâu ngày không có ăn kẹo ăn bánh thì bắt đầu thấy kẹo bánh chè đã thấy thích rồi. Lâu ngày mà không có ăn cái món ăn mà mình ưa thích, như có người thì ưa sữa đặc mà lâu ngày không có ăn nó thì nay thấy sữa bắt thèm. Đó là chúng ta còn ở trong cái ảo giác của cái ăn uống chứ chưa phải là ra khỏi.
 Mà muốn được vậy thì hằng ngày chúng ta phải tu tập này mà đặt cái niệm để mà chúng ta tu cái Định vô lậu để quán xét cái tri kiến giải thoát của chúng ta, thấu suốt được cái món ăn là bất tịnh, cái món ăn là bẩn thỉu thì chúng ta mới dứt được cái tâm tham đắm đó chứ còn không khéo thì chúng ta rất là tham đắm.
Và đây, cái pháp tham ăn này bắt nó phải niệm Phật vì ông Phật không có tham ăn, không có thích cái ăn uống, không có chạy theo cái dục lạc của ăn uống, không có bị cái ảo giác lường gạt. Cho nên bắt cái pháp này mà niệm Phật thì chắc chắn cái pháp này nó sẽ đối xử với chúng ta rất là tốt trên con đường tu tập. Lấy pháp mà niệm Phật thì nó trở thành cái pháp không còn lường gạt chúng ta được nữa.
5. Pháp tham mặc
Ở đây tham ăn rồi bây giờ tới tham mặc. Có một người Phật tử may cho mình một bộ 3 y với vải nhập màu vàng óng ánh. Nhìn thấy bộ y là sanh tâm ưa thích ngay. Biết tâm mình đang dao động trước pháp y ta hiểu ngay đó là một pháp đưa đến đau khổ và mất phạm hạnh. Ta liền lấy pháp đó mà niệm Phật. Trong đời sống của đức Phật biết bao nhiêu Phật tử cúng dường pháp y rất là tốt đẹp nhưng Ngài nhận cho vui lòng Phật tử và cúng dường lại cho các vị tỳ kheo khác. Khi lấy pháp này mà niệm Phật ta không còn sanh tâm ưa thích nữa. Ưa thích cái y tốt y xấu nữa, miễn là mặc ấm thân và kín thân chứ không còn thấy nó là óng ánh màu vàng rất là tốt đẹp, không còn có ham thích nó nữa. Muốn được như vậy thì chúng ta hằng ngày chúng ta phải trạch pháp một cái câu để chúng ta dùng làm pháp hướng như cái lý mà chúng ta tác ý ra.
Thầy nhắc lại về cái pháp y này nó cũng làm cho các thầy mê mệt nó lắm. Trong cái câu chuyện của Tây Du Ký thì có một cái vị đó có cái tủ y rất nhiều nhưng mà thấy cái y của ông Tam Tạng óng ánh sáng có hào quang lên thì ông ta lại thích thú. Cho nên muốn xin ông Tam Tạng đem về cái phòng của mình để chiêm ngưỡng nó. Nhưng không ngờ ông cũng có ý định là muốn cướp lấy cái y đó, không ngờ là con quỷ ở bên hông chùa, ở trong cái hang đá bên hông chùa nó lại thấy cái y nó lại còn tham hơn nữa, cho nên nó hóa gió nó hốt cái y đi mất. Còn ông ta tưởng là cái y mình còn để trong phòng. Đêm nay tính đốt thầy trò Tam Tạng cho chết đi để lấy cái y. Các thầy thấy đó là những cái nó gợi cho chúng ta nhiều là cái pháp ác đến như vậy đó. Cuối cùng thì chùa ông thầy này tiêu mất và cái y cũng chẳng còn.
Đó thì ở đây chúng ta thấy rõ ràng là cái pháp y nó cái pháp mà mặc này, tham mặc này nó cũng là cái điều quan trọng lắm, quan trọng cho cái người tu lắm. Nó sẽ làm cho chúng ta mất cái phạm hạnh đi. Thí dụ như một cái người mà mặc cái bộ đồ mà rách rưới mà chắp vá mà sạch sẽ, với một cái người tu sĩ như vậy thì người ta rất là kính trọng, người ta thấy đó là cái phạm hạnh không có xài phí. Còn một  cái người mà mặc y sáng chói rực rỡ đeo chuỗi đeo này kia ngồi trên cái pháp tòa thì người ta thấy rằng cái vị thầy đó chưa có phạm hạnh, người ta không có quý trọng.
Còn một vị thầy ăn mặc rách rưới lang thang, không có vá víu mà lại bẩn thỉu không giặt thì cái hạng này thuộc về cái loại hạng ăn xin thực sự chứ không phải là một vị thầy. Phải phân biệt được. Có nhiều người nói tui ăn mặc rách rưới lang thang, không cần giặt dịa gì hết, áo quần hôi rình thì nói là Phật thì cái đó là không đúng đâu. Ông Phật thì bao giờ cũng phải sạch sẽ, cũng phải đàng hoàng, ăn mặc thì mặc dù là y vải thô, vá víu nhưng nó vẫn là sạch sẽ, vẫn là đàng hoàng, hẳn hòi, oai nghi tế hạnh đàng hoàng. Còn những vị thầy mà cũng chấp nhận là ăn mặc rách rưới nhưng lại bẩn thỉu, xốc xếch nó không có đúng oai nghi. Thì những vị thầy đó chỉ là những người mạo danh đạo Phật, không đúng oai nghi của Phật.
Cho nên nhìn qua phạm hạnh của người tu, cách thức ăn mặc thì chúng ta cũng nhận xét được bậc chơn tu hay là bậc giả tu. Có nhiều người giả làm nghèo, làm ra cái hạnh khổ hạnh nhưng mà cái khổ hạnh đó lại là không đúng cái khổ hạnh, cái hạnh của người tu sĩ đạo Phật thì chúng ta vẫn nhận ra được. Và cái người mà lợi dưỡng, sang cả trong cái ăn mặc của một vị tu sĩ thì chúng ta biết đó cũng không phải là cái người tu mà người chạy theo dục lạc qua cái hình thức của tôn giáo mà thôi.
Thì ở đây chúng ta nên trạch pháp cái câu này ra để chúng ta phá cái tâm tham đắm quần áo y áo của chúng ta:
“Pháp tham mặc là một pháp xấu ác, làm mất phạm hạnh của người tu. Người ngoài nhìn vào chê cười phỉ báng Phật pháp. Và nếu còn sanh ưa thích mặc đẹp, mặc y áo tốt đẹp đó là ta chưa ly dục ly ác pháp được thì làm sao mà chúng ta dự vào dòng Thánh được”.
Nghĩa là cái người mà còn ưa ăn mặc tốt đẹp, còn ưa ăn mặc những sang cả, còn ưa ăn mặc những y phục, y cho đẹp thì cái người đó phải nhìn thấy cái hình ảnh của người tu sĩ đó là họ chưa có ly dục - ly ác pháp. Mà chưa ly dục ly ác pháp thì cái người tu sĩ đó chưa có dự vào dòng Thánh đâu. Mà chưa được dự vào dòng Thánh thì thử hỏi cuộc đời của họ làm sao chấm dứt được sanh tử luân hồi. Cho nên nhìn cái chỗ ăn mặc thì chúng ta đã biết được cái vị thầy đó, cái người tu đó có dự vào dòng Thánh hay không. Tức là qua cái ăn mặc chúng ta đã nhận biết rồi. Chứ đừng nghĩ rằng chúng ta ăn mặc như bồ tát Văn Thù, như bồ tát Phổ Hiền, Đại Thế Chí hay Quan Âm. Nào là ăn mặc quá, những cái hình ảnh đó nào là ăn mặc trang điểm vòng hoa đủ thứ, đủ loại như vậy là Bồ tát. Thực sự hình ảnh đó nó không đúng là hình ảnh của một người tu sĩ phạm hạnh của đạo Phật. Hình ảnh đó là hình ảnh không giải thoát. Nó không có giải thoát, nó không có ly dục ly ác pháp. Mà không ly dục ly ác pháp thì không bao giờ mà gọi là có thiền định gì được hết. Cái hình ảnh mà chúng ta thấy những cái tượng của các bậc bồ tát đó thì không có cái sự giải thoát, không có cái sự mà ly tất cả cái ham muốn.
“Biết vậy ta phải lìa xa pháp tham mặc, từ giã viễn ly sống đúng đời sống phạm hạnh để ly dục ly ác pháp cho trọn vẹn. Pháp y tốt y xấu phải viễn ly, nơi đây ta không chấp nhận ác pháp này”.
Nghĩa là có người thì muốn tỏ ra mình ăn mặc y xấu thì cái người này cũng bị chấp vào cái y xấu rồi. Hiện bây giờ chúng ta có cái y chúng ta mặc từ cái tốt, từ cái mới của nó cho tới nó cũ nó rách thì chúng ta cứ giữ để cho đến khi không xài được thì thôi. Có nhiều người cái y đương tốt như thế này họ đem họ vá bên đây bên kia một miếng họ làm như là, họ nói là làm cho hoại sắc cái y đi, làm cho nó trở thành xấu đi. Thì cái người này cũng bị chấp cái y xấu đó. Cho nên Thầy thấy có nhiều thầy cái áo nó chưa phải đúng là vá mà họ cũng vá bậy vá bạ làm cho họ là người kêu là khổ hạnh, là người giữ đúng những cái phạm hạnh. Đó là những cái sai.
Bây giờ có người cúng dường mình, mình y áo mình rách hết rồi mình nhận cái y đó thì lẽ đương nhiên thì phải mới rồi. Thì mới thì mình mặc một năm hai năm ba năm thì nó phải cũ. Nó cũ nó rách thì mặc tình mà vá mà mặc. Sợ tới chừng đó thì mình đem mình ném đi, mình bỏ đi, thì cái đó là không đúng cách. Cho nên ở đây cái pháp mà y tốt hay y xấu chúng ta đều xa lìa cái tâm đó đi mà chúng ta hãy giữ cho đúng cái cách của người tu. Bây giờ nó đã rách hết thì người khác cúng dường cho mình cái y mới thì mình cứ nhận cái y mới mình mặc. Chớ không phải nói giờ tui mặc cái y rách như thế này thì ai cũng khen tui là cái người phạm hạnh đàng hoàng. Mà bây giờ mặc cái y mới như thế này thì mất cái phạm hạnh. Không. Cái phạm hạnh là do ở tâm của mình còn cái y mình xài nó không phải là cái phạm hạnh. Bầy giờ cái y mình chưa ra gì hết mình thấy hơi cũ cũ mình quăng đi tìm cái y mới để làm cho nó có vẻ đẹp bóng láng nữa thì cái đó là cái sai.
Thì ở đây Thầy muốn nói trên cái ăn mặc của một vị tu sĩ để ta thấy cái pháp y mà nó đến nó không lường gạt chúng ta được, mà nó không làm cho chúng ta sai lệch cái phạm hạnh của người tu. Vì thế mà chúng ta phải biết để mà thực hiện ở trên cái chỗ mà ăn mặc của chúng ta cho đúng cái phạm hạnh của cái người tu. Vì vậy lúc cái pháp y mà đến thì bắt buộc nó phải niệm Phật. Nó niệm Phật như thế nào để chúng ta quán xét lại cái hình ảnh của đức Phật. Ngày xưa đức Phật dùng cái y phấn tảo, Ngài lượm những cái rẻ rách rẻ thây ma Ngài kết lại. Sau đó người ta cúng Phật cái y thì Ngài trao cái y lại. Thấy ông Ca Diếp thích cái y đó cho nên Ngài trao cái y đó cho Ngài Ca Diếp cái y đó. Ngài cũng chấp nhận cái y mới Ngài mặc. Tuần tự cho đến cái y mà cũ thì Ngài cũng chấp vá lại ngài mặc chứ Ngài đâu có mà ném bỏ bậy bỏ bạ đâu. Hoặc là có những cái y khác mà người ta cúng mà thấy cái này nục nục thôi cho ông A Nan đi. Ông A Nan ổng nói ổng không có nhận những cái y gì của đức Phật cúng dường mà. Thì như vậy là chúng ta đã thấy rõ trong cái đời của đức Phật thì cũng nhận cái y mới. Rồi bắt đầu từ cái y mới đó lần lần nó cũ đi thì chúng ta cũng vậy. Chứ đâu phải là chúng ta tạo cho nó để cho nó cũ hoài, chúng ta lúc nào cũng mặc cái y cũ không. Cái đó là cái không đúng cách là tại vì chúng ta muốn chấp nhận cái y xấu. Y xấu mà để cứ mặc y xấu đó là cái tướng của chúng ta để mà chúng ta nói đó là cái phạm hạnh của chúng ta. Không phải đâu. Đôi khi thí dụ như Thầy có cái y đó rách thì bây giờ Thầy làm cái tấm để bây giờ trải cái chỗ Thầy nằm. Thì bây giờ Thầy có cái y mới này Thầy mặc vô thì mắc mớ gì Thầy lại xé nó ra rồi vá nó lại. Thì như vậy là có phải ngu không. Như vậy là chúng ta chấp cái tướng xấu mà bỏ cái tướng tu của mình, phạm hạnh của mình. Như vậy là mình cũng lầm rồi không có đúng cách của cái người mà tu, mình cũng bị pháp đó nó lôi cuốn mình bằng cách này bằng cách khác. Cho nên ở đây Thầy nói pháp y tốt, y xấu chúng ta cũng phải xa lìa nó chứ không khéo thì chúng ta bị chấp vào cái pháp ác này. Nó làm cho chúng ta lệch lạc cái phạm hạnh.
6. Pháp tham tiền
Bây giờ tham tiền. Khi có người Phật tử đến cúng dường ta tiền bạc ta liền lấy pháp này bắt nó niệm Phật. Nghĩa là có người đem đến để bao thơ cúng dường không biết bao nhiêu 100, 200 ngàn, 300 ngàn hay 500 ngàn hay 1 triệu bạc đi thì bắt đầu mình là người tu sĩ rồi thì mình lấy cái pháp này bắt nó niệm Phật. Vậy thì mình hỏi cái pháp tham tiền này nó niệm Phật nó có còn tham nữa không. Ông Phật có cất tiền không? Như vậy là không cất tiền. Vậy là mình đệ tử của Phật mình có cất tiền không. Cái pháp này nó đến đây nó gẹo gan mình đây, nó làm cho mình ham nó đây. Vậy thì bây giờ đem cái pháp này mình niệm Phật, thì ông Phật chắc ổng hổng nhận đâu. Mà ổng không nhận thì mình có nhận không. Chắc chắn là mình đem cái pháp này mình niệm Phật. Phật không nhận thì mình phải làm đúng theo ông Phật thì mình cũng chẳng nhận cái pháp này. Cho nên khi mà người Phật tử họ cúng dường rồi thì mình sẽ trả lời với họ như thế nào?Tôi sẽ nhận cái lòng của Phật tử cúng dường vì giới luật của Phật cấm chúng tôi không có nhận tiền. Chỉ nhận thực phẩm mà trong mỗi một ngày ăn một bửa thôi chứ không có để dành. Xin Phật tử hãy cất lại số tiền này mà gửi nuôi cho trẻ mồ côi hoặc những người bất hạnh ở trong xã hội, giúp dùm tôi cái điều này. Thì như vậy là mình gửi cái số tiền đó cho Phật tử.
Thì như vậy là cái pháp đó nó đã niệm Phật đó. Cái pháp tham tiền đó nó niệm Phật. Cho nên nó niệm Phật thì nó trả lại cái chủ cũ của nó mà nó không bị dính mắc. Vì thế cho nên mình không bị dính mắc trong cái pháp tiền, pháp cất tiền.
Từ ngày tu hành theo đạo cho tới khi viên tịch Ngài không cất giữ một đồng một xu nào trong mình cả. Nghĩa là ông Phật ổng bỏ ổng đi tu rồi cho đến bây giờ thì ổng đi xin ăn chứ ổng không có cất tiền bạc chỗ nào hết. Người chỉ đi xin thực phẩm ăn mà sống, tiền bạc đến với Người thì Người xem như là rắn độc. Một hôm đức Phật và ông A Nan đi ngang qua một cái đồng ruộng. Ông A Nan nhìn thấy dưới cái lỗ dựa bên bờ ruộng có một cái hũ vàng bèn gọi Phật lại nhìn. Khi đức Phật nhìn thấy cái hũ vàng thì mới bảo ông A Nan: Này A Nan, nó là rắn độc ta hãy đi tránh nó đi. Rồi thầy trò vội vàng mà rời xa cái chỗ hũ vàng ấy. Thì ngay đó Phật đã thấy cái hũ vàng, cho nó là rắn độc rồi. Và người mà người ta cầm tiền người ta cúng dường mình tức là người ta đem rắn độc cho cắn mấy ông thầy này chết chơi đó. Thế mà mấy ông thầy lại không có sợ rắn cho nên thấy tiền, thấy bao thơ mà để để mấy ổng vội ôm vô mình hết. Trời ơi rắn độc mà mấy ổng ôm trong mình thì thử hỏi các thầy nghĩ sao, nó hổng cắn mấy ổng sao. Cho nên Thầy thấy ông nào cũng bị nọc độc hết trơn, không có ông nào mà tránh khỏi nọc độc rắn này. Chính ông Phật đã xác định mà nó sẽ cắn chết mấy ông thầy này hết.
Đúng vậy, bây giờ nó cắn mấy ổng tiêu hết rồi. Cho nên cái tiền bạc mà của Phật tử mà cúng dường đó là Phật tử đã đem rắn độc đến cho chúng ta. Vì hầu hết là Phật tử, những người mà họ làm ra tiền bạc đó là những thứ rắn độc cho nên họ luôn luôn bị nô lệ trên tiền bạc, họ bị sai sử ở trên tiền bạc hết. Họ muốn ăn tức là cái tiền bạc nó sai họ muốn ăn cái này, muốn ăn cái kia. Nó sai đủ thứ hết cho nên họ phải chạy rất là khổ. Và họ làm ra tiền bạc cũng rất là khổ chứ không phải dễ. Còn chúng ta là những người tu rồi, nhìn nó là chúng ta đã biết nó là rắn độc. Chính đức Phật đã nhắc nhở chúng ta như vậy.
Lấy pháp tham tiền này mà niệm Phật thì pháp này không cám dỗ được ta nữa và ta tránh xa. Và xin Phật tử hãy lấy những cái tiền bạc này làm cái công việc từ thiện xã hội, có nhiều người bất hạnh ở trong cái thế gian này. Do thế ta tránh xa pháp ác, ta không còn nô lệ cho tiền bạc trong cái ăn cái mặc và xây chùa to tháp lớn nữa. Ta làm chủ được tâm ta còn những kẻ khác thì không làm chủ được tâm cho nên biến họ trở thành tên nô lệ trung thành của tiền bạc. Và tiền bạc sai họ làm việc này việc khác.
Muốn mà làm chủ được tiền bạc thì phải mạnh dạn từ khước tiền bạc. Vì thế mà ta nên trạch pháp cái câu này. Phải nhắc nhở tâm mình luôn luôn tác ý nó ra:
“Pháp mà tham tiền bạc là rắn độc, là ông chủ độc tài đầy gian ác. Ta hãy tránh xa, từ bỏ, từ khước, không bao giờ nhận tiền bạc của ai hết. Tiền bạc hãy đi đi ta không nhận ngươi đâu, ngươi hãy đi đi cho khỏi nơi tâm ta”. 
Đó là mình phải dùng cái pháp mình đuổi tiền bạc nó đi. Vì mình bắt nó niệm Phật, thì Phật thấy nó như rắn thì bắt đầu bây giờ mình cũng thấy nó như rắn cho nên mình đuổi nó đi, còn nó không đi thì mình tránh đi đừng có ở đó. Cho nên Phật tử bỏ đó thôi mình cũng tránh đi, có nhiều người thì bỏ đó sợ không biết người khác vô lại ôm nó đi, cho nên cứ đi mà cứ ngó chừng. Cho nên sợ rắn mà còn tiếc rắn thì cái đó không phải đâu. Cho nên ở đây mình bỏ đi đừng có ôm nó cắn ráng chịu. Còn cái này Phật tử họ cúng dường họ không dám lấy. Họ cúng cho quý thầy rồi thì họ không dám lấy, thôi họ bỏ đó. Thì ông thầy ổng cũng không có dám lấy, ổng cũng sợ nó lắm nhưng mà ổng cũng tiếc, sợ mất. Cho nên ổng cứ đi lát ổng ngó, đi cho đến khi mà ổng gặp chú thị giả. Ra ngoài đó mày ôm ba cái đó đi đi chứ mày để đó nó mất đi. Thì như vậy mình cũng đi luồn cửa sau rồi, mình thấy như vậy là sợ rắn chớ mà mất rắn thì cũng uổng cho nên thấy con rắn cũng đẹp. Cho nên đó là những cái sai mà chúng ta coi chừng nó có thể nó thu hút và cám dỗ về cái tiền bạc dữ lắm đó. Mà hầu hết là chúng ta thấy tu sĩ của mình đều bị nó nuốt trọng hết rồi. Nó cắn nọc độc nó thấm hết rồi.
Cho nên bây giờ do mình thấy như vậy thì mình phải phòng ngừa cho mình. Một người mà quyết tu rồi thì chúng ta đừng có rớ tới nó, đừng có động tới nó. Chúng ta không có rớ đến nó, không có động tới nó thì nó không sai chúng ta được gì hết. Nghĩa là chúng ta muốn ăn mà mình không tiền làm sao ăn, đâu có được. Cho nên từ đó chúng ta cũng không muốn ăn. Bây giờ muốn mặc đẹp mà chúng ta không tiền làm sao mặc đẹp. Cho nên chúng ta lại được giải thoát hết, cuối cùng thì chúng ta khỏe re. Còn trái lại những người mà có tiền, quý thầy mà có tiền bỏ túi rồi coi chừng nó sai quý thầy tầm bậy đó. Tiền nhiều là nó sai quý thầy cất chùa, mà tiền khá khá nó sai quý thầy mua sắm chiếc dream chạy bậy xe nó đụng mà chết đó. Nó đều là rắn độc mà, nó hại quý thầy dữ lắm.
Cho nên ở đây khi mà chúng ta hiểu được như vậy thì chúng ta chỉ ờ bây giờ mình không có tiền mình đi ra ngoài kia, à mình đi đường từ đây xuống đến thành phố. Mình ra đứng ngoài đường thấy cái xe mà đi ngang qua mình ra đón xin nó ngừng lại, mình xin cho quá dang đi về thành phố. Nó cho thì mình đi, nó không cho thì mình đi xe khác, cứ vậy mà đứng mà chờ. Mình là người tu sĩ mình đâu có vội vàng xuống thành phố để làm cái gì gấp. Cho nên từ từ mình đi, thủng thẳng có xe nào nó hảo tâm được, nó cho mình được thì mình lên mình đi, mà nó không cho thì mình đứng mình đợi, rốt cuộc rồi nó cũng có cái xe mà nó cho mình đi. Nó thấy sao ông thầy này đứng hoài từ sáng cho tới chiều mà chưa đi được, thầy này chắc bộ không có tiền thiệt thôi cho ổng đi cái cho rồi. Thì cuối cùng mình cũng đi.
Cho nên trên cuộc đời mà đi khất thực, lúc mà Thầy đi từ chỗ này đến chỗ khác Thầy đón xe Thầy xin quá dang là vậy. Thậm chí như có cái người mà lái cái xe Honda đi ngang qua, Thầy đón họ cho Thầy quá dang đi đến đoạn nào đó thì cái người đó nói con đi chưa tới đó nhưng mà con có thể đưa Thầy đi một đoạn đường từ đây đến đó được. Thì cái người đó họ cũng nhận mình họ cũng đưa mình được một đoạn. Thầy thấy cũng dễ thôi không có gì khó. Chẳng lẽ ông thầy như thế này mà bóp cổ họ lấy xe sao họ hổng cho. Chớ còn mà lơ mơ mấy chú thanh niên ra đón họ không chở đâu.
Đó là những cái tiền bạc nó rất nguy hiểm và vì vậy mà trong giới luật của Phật cũng như giới kinh và giới bổn đều có dạy chúng ta là đừng có cất giữ tiền bạc vì nó nguy hiểm lắm và nó đưa đến cái tai hại cho cái đời sống của cái người tu sĩ mất đi những cái phạm hạnh.
Cho nên ở đây chúng ta lấy cái pháp tham tiền này chúng ta bắt nó niệm Phật. Để làm gì, để cho nó đừng có tham nữa. Do đó nó nhờ cái pháp mà niệm Phật như vậy đó thì nó hết tham. Chớ còn nó không niệm Phật nó tham dữ lắm. Hầu hết là quý thầy không có lấy pháp mà niệm Phật cho nên đụng pháp nó dính quý thầy tất cả hết. Còn ở đây Thầy khôn hơn cho nên Thầy lấy Thân – Thọ - Tâm – Pháp niệm Phật hết.
Chúng ta thấy từ cái chỗ mà tu hành của chúng ta mà chúng ta biết tu Tứ bất hoại tịnh là dùng Phật pháp, bốn cái chỗ mà chúng ta tu. Lấy Thân – Thọ - Tâm – Pháp niệm Phật, niệm Pháp, niệm Tăng. Cho nên bây giờ tất cả các pháp, cái pháp nào ở trong thế gian này mà sảy ra. Bởi vì cái pháp gì thì chúng ta cũng lôi đầu nó niệm Phật được hết. Cho nên chúng ta biết nó mà cái pháp nào mà lôi đến niệm Phật thì cái pháp đó đều là giải thoát hết. Do vì vậy mà đến cái chỗ mà lấy pháp mà niệm Phật chúng ta thấy nó tuyệt vời. Biết lấy cái pháp mà niệm Phật. còn nếu mà chúng ta không biết lấy cái pháp mà niệm Phật thì ngay đó cái tâm chúng ta bị dính liền, dính mắc liền cái tâm phàm phu của chúng ta bị dính mắc liền, không thể nào mà chúng ta giải thoát ra được. Cho nên lấy pháp niệm Phật nó hóa giải được cái tâm của chúng ta. Từ đó mà khi một cái gì nó xảy đến cho chúng ta.
Như bây giờ có một người khác mắng mình chửi mình. Ờ thì các thầy thấy khi người ta mắng mình thì rõ ràng đó là cái pháp ác rồi chứ gì, bắt cái, đem những cái ngôn ngữ mắng mình mình bắt nó niệm Phật đi. Thì khi bắt nó niệm Phật như vậy ông Phật đâu có giận. Thì khi mà các pháp nó niệm Phật như vậy thì tâm mình cũng đâu có giận. Nó đã biết niệm Phật rồi, nó đã  quy y Phật rồi, tức là nó niệm Phật, tức là nó phải sống theo đúng ông Phật cho nên cái pháp đó nó trở thành là pháp thiện, cho nên chúng ta không có giận hờn nữa. Chớ không khéo người ta mắng mình mình tức mình chửi người ta lại đó. Thì do đó, cái pháp đó nó trở thành cái pháp ác luôn mà nó không có thiện. Cho nên khi mà có người mà đến họ chửi mình mắng mình chó hay trâu đi, họ chửi mình đồ ngu đi thì bắt đầu lấy cái pháp đồ ngu này niệm Phật đi, lấy cái pháp chó này cho nó niệm Phật đi thì chó nó cũng thành Phật được chứ không phải không. Cho nên bắt nó niệm Phật vì cuối cùng cái pháp niệm Phật nó bắt cái tâm mình nó không thành chó, phải không. Do đó mình không có giận nữa. Nó niệm Phật thì nó thành Phật rồi nó đâu có thành chó nữa mà nó giận. Cho nên cuối cùng thì mình giải thoát.
Cho nên ở đây Thầy nói đến cái chỗ hồi nãy, hồi đầu mình học mình lấy cái thân mình niệm Phật. Cái thân Phật sao thì cái thân mình niệm Phật nó phải giống vậy. Đó là hai cái đó, các con thấy nó rõ ràng. Bây giờ đến cái thọ. Trước cái thọ đức Phật tâm đâu có dao động cho nên bắt cái thọ nó niệm Phật thì cái tâm mình nó cũng không có dao động, cho nên mình cũng được giải thoát. Cho nên bây giờ mình bắt cái tâm của mình niệm Phật, thì cái tâm của mình, cái tâm mình với cái tâm Phật nó phải như, giống như thế nào. Cho nên nó thoát, nó cũng không có đau khổ. Bây giờ mình bắt các pháp. Các pháp nó đang, mình sống ở trong bao vây ở trong các pháp, cái pháp thiện pháp ác đủ pháp hết nó bao vây mình. Cho nên hễ cái pháp nào ra mình lôi đầu nó vô niệm Phật quy y Phật hết. Cuối cùng thì pháp nào cũng giải thoát hết. Bị nó có nhờ ông Phật nó giải thoát cho nên mình biết lấy cái chỗ Tam quy này làm cái gốc cho nên mình lôi nó vô niệm Phật hết. Vì vậy mà cuối cùng cái tâm mình giải thoát. À, phải không. Cho nên mình ly dục ly ác pháp rất là rõ ràng và cụ thể, cho nên mình được hoàn toàn giải thoát. Đó các con thấy chưa.
Cho nên vì vậy Thầy dạy không phải lấy miệng mà niệm Phật mà lấy ý niệm Phật, mà lấy các pháp mà niệm Phật. Các con hiểu chưa? Nó có niệm không. Bởi vì ông Phật ổng đâu có pháp gì đến tâm ổng đâu có động cho nên pháp nào đến ổng cũng giải thoát hết. Vì vậy mà mình bắt nó niệm Phật tâm mình cũng trở nên bất động, nó cũng giải thoát hết. Cho nên ở đây từ cái tham y rồi từ cái tham tiền cho đến mà tham ăn rồi cho đến mà tham ưu tham ái cho đến mà tham dục. Tất cả những cái này đều bắt nó niệm Phật trước hết.
Đây là Thầy kê ra một cái số để chúng ta biết các pháp chứ nó vô lượng pháp lận mà. Nó vô lượng pháp chứ đâu phải ít pháp, nó nhiều pháp lắm, biết nó sảy đến cho mình cái pháp nào đâu. Nhưng mà hễ cái pháp nào đến là mình cứ lôi nó niệm Phật. Thiện mình cũng bắt nó niệm Phật mà ác cũng niệm Phật luôn. Hễ cái thằng lành nó niệm Phật dễ hơn mà thằng ác thì nó niệm Phật khó hơn nhưng mà bắt nó phải quy y Phật hết, cho nó niệm hết. Vô đó mình lấy ông Phật trước cho nó niệm, sau đó mình bắt nó mình cũng lấy thân thọ tâm pháp niệm Pháp. Bị vì pháp là những cái cũng như bây giờ cái Pháp của Phật thì Tứ niệm xứ nè, rồi Tứ thiền nè, rồi Tứ chánh cần nè, rồi Tứ như ý túc nè, tất cả những cái pháp đó đều là mình lôi đầu các pháp vô niệm hết. Thân mình cũng niệm, tâm mình cũng niệm, thọ mình cũng niệm do đó mình tùy theo các pháp đó mình cũng giải thoát.
Đó là bắt đầu thân thọ tâm pháp niệm pháp, rồi thân thọ tâm pháp niệm tăng.
Tới niệm tăng Thầy kê ra những cái hạnh mà của những vị thánh tăng ngày xưa. Như ông Xá Lợi Phất ổng tu như thế nào, cái hạnh ổng tu làm sao, ông Mục Kiền Liên tu như thế nào. Do đó mình phải lấy cái thân mình phải tu, phải giống như các bậc thánh tăng đó. Rồi cái tâm của mình phải tu như thế nào để giống các bậc thánh tăng đó. Rồi cái thọ của mình như thế nào để đối với các vị thánh tăng đó. Rồi các pháp mà niệm tăng thì phải niệm như thế nào. Thì qua đó thì mình hoàn toàn là mình nội như Tứ bất hoại tịnh mà mình tu xong là mình thấy giải thoát, cũng thành tựu chứ đừng nói tu gì nhiều, nó cũng đầy đủ hết rồi.
Cho nên từ đó chúng ta mới thấy cái lòng tin của chúng ta đối với đạo Phật tuyệt vời không bao giờ mà chúng ta thối tâm cho nên gọi là tín lực. Mà tín lực là Tứ bất hoại tịnh phải không. Mà Tứ bất hoại tịnh là bắt các pháp, thân thọ tâm pháp niệm Phật hết, do đó là giải thoát hoàn toàn. Đó chúng ta tu chúng ta thấy cái kết quả càng ngày càng lúc càng rõ ràng và đem đến cho chúng ta thấy cái sự giải thoát rất là rõ.
Vậy thì Thầy dạy các con một pháp thôi mà các con nỗ lực tu là các con cũng tới giải thoát hoàn toàn rồi chứ chưa nói là giảng hết các pháp của Phật đâu. Nội mà lấy thân thọ tâm pháp mà niệm Phật là đã thấy kết quả rồi. Mà lấy thân thọ tâm pháp giải thích các pháp. Cái pháp như thế nào mà lấy cái thân của mình mà tùy theo cái pháp, cho nên Phật nói tùy pháp. Tùy pháp là sống nương theo cái pháp cho nên do đó mình lấy cái thân của mình để niệm pháp, lấy cái tâm của mình để niệm pháp, lấy cái thọ của mình để niệm pháp, lấy các pháp để niệm pháp.
Thì như vậy thì chúng ta biết được cái Tứ bất hoại tịnh nó vi diệu và nó rất là siêu ở trong cái tu tập. Mà chỉ có Tam quy – ba cái giới mà chúng ta đã thọ: Phật, pháp, tăng và đồng thời cái giới bổn mà chúng ta đã học thì chúng ta nêu lên những cái đó để mà chúng ta niệm nó thì như vậy chúng ta làm sao không giải thoát.
Hôm nay thì quý thầy đã thấy cái đầu tiên mà Thầy dạy quá cụ thể rồi. Bây giờ tới Pháp. Nghe nói pháp niệm Phật thì người ta không biết làm sao đây. Cái pháp làm sao niệm. Nhưng bây giờ thì quý thầy đã biết pháp niệm Phật rồi. Đó, cho nên pháp niệm Phật tức là pháp đến với mình, mà cái pháp đã niệm Phật thì cái pháp nó không còn chướng ngại ở trong tâm của mình nữa. Nó làm cho cái tâm mình không còn dao động. Vì lấy cái pháp đó buộc nó phải niệm Phật, cái pháp đến với Phật Phật không có dao động thì đến với mình mình cũng không giao động, cho nên mình giải thoát.
Thì hôm nay các thầy đã hiểu được pháp niệm Phật rồi, đã hiểu thân niệm Phật, đã hiểu thọ niệm Phật, đã hiểu tam niệm Phật, bây giờ hiểu tới cái pháp niệm Phật rồi.
Cái pháp mà thứ 6 là pháp tham tiền niệm Phật, bây giờ cái pháp tham ngủ niệm Phật.
7. Pháp tham ngủ
Bây giờ tới cái pháp tham ngủ, coi vậy chứ nó không phải dễ đâu. Pháp tham ngủ là một pháp ngu si, mê muội, lười biếng khi gặp pháp nơi thân ta. Bây giờ cái pháp đó nó đến, nó đến nó làm cho mình lười biếng buồn ngủ, gục tới gục lui đi đứng thiếu điều muốn té muốn ngủ trong bụng mình rồi, đó là cái pháp nó đến đó. Vì vậy mình lôi cái đầu nó đi niệm Phật đi cho nó sáng ra chứ còn không khéo. Rồi đây quý thầy lôi cái pháp niệm Phật chứ không phải lôi cái đầu của mình niệm Phật hoặc là mình đến mình lạy Phật lia lịa cho nó hết đâu. Không phải đâu. Đây quí thầy nghe chúng ta lôi nó đi niệm Phật đây.
Ta lấy nó mà niệm Phật, ngày đêm Phật tỉnh thức. Bởi vì mình muốn cái pháp nó niệm Phật thì mình phải xét cái ông Phật coi có phải có buồn ngủ không. À, mình xem ông Phật có buồn ngủ không, ổng có bị hôn trầm, ổng có gật tới gật lui không. Chắc chắn là ông Phật không có chơi cái chuyện đó rồi. Như vậy thì chúng ta mới lôi nó đi niệm Phật nó mới được. Ngày đêm Phật tỉnh thức không bao giờ có như kẻ phàm phu. Do thế mà bắt cái pháp này niệm Phật ta phải đi kinh hành như Phật. Mình thấy trong cái đời sống của đức Phật là ông Phật ổng đi kinh hành nhiều chứ đâu phải ổng đi kinh hành ít. Đó là cái thứ nhất.
Cái thứ hai phải tập tỉnh thức như Phật. Mình phải tập như thế nào mà Phật đã dạy mình tu tỉnh thức thì do đó nó mới tỉnh chứ còn mình không tu tập tỉnh thức thì làm sao cho mình tỉnh được. Do đó mình phải tập như Phật. Ta phải tập tỉnh thức trong giấc ngủ. Bởi vì mình thấy ông Phật ổng nằm kiết tường nè, ổng ngủ cái ổng đặt cái niệm trước mặt ổng nằm đó. Cái tâm biết cái niệm rõ ràng và đồng thời cái thân ổng ngủ queo đó hà, mà cái tâm ổng hoàn toàn tỉnh thức đó. Cho nên cuối cùng thì hết nửa đêm thì ổng dậy ổng bắt đầu ngồi thiền hoặc đi kinh hành. Hoàn toàn ông Phật, cái hành động mà mình sống mình thấy ổng Phật rõ ràng ổng không có ngủ gà ngủ gật, hổng có ham ngủ như mình.
Đó là những cái mà mình đã thấy rất rõ ràng rồi. Thì mình phải bắt cái pháp buồn ngủ này nó phải niệm Phật. Mà bắt cái pháp buồn ngủ này nó niệm Phật thì tức là chúng ta phải tu tỉnh thức nè, chúng ta phải đi kinh hành nhiều nè như Phật nè, chúng ta phải nằm kiết tường nè rồi tu tập tỉnh thức ở trong giấc ngủ nè. Như Thầy đã dạy thì như vậy là mình mới bắt nó niệm Phật được. Chứ còn nếu mình không có tu tập như vậy làm sao mình bắt nó niệm Phật được. Cho nên mình cứ buồn ngủ, cứ lừ đừ, cứ lười biếng thì như vậy là càng lúc càng mê muội không có bao giờ mà tỉnh thức được.
Muốn được vậy ta phải trạch pháp câu này dùng làm pháp hướng nhắc nhở tâm mình như lý tác ý. Như Thầy đã dạy cho quý thầy đó, khi mà chúng ta tu tỉnh thức thì chúng ta phải dùng cái pháp hướng tỉnh thức như thế nào, đi kinh hành mà tỉnh thức. Khi mà chúng ta dùng Tứ vô lượng tâm, dùng tâm từ mà chúng ta tu hành. Ở trên cái tỉnh thức bằng cái tâm từ thì chúng ta đi nhìn để tránh không đạp loài côn trùng, đó là cũng tu tỉnh thức đó. Nhưng mà chúng ta đi kinh hành để mà chúng ta thư giãn thì nó lại khác. Nó tỉnh thức ở trong cái thư giãn nó lại khác. Chớ mà nếu chúng ta tu cái tỉnh thức ở trong cái hành động mà áp dụng qua cái thư giãn thì nó lại sai. Cũng như chúng ta tu cái tỉnh thức ở trong cái Tứ vô lượng tâm, cái tâm từ để mà nhìn xuống chân mà đi mà tránh không có đạp loài côn trùng giết hại chúng thì nó lại khác hơn là tỉnh thức chánh niệm trong hành động của chúng ta làm hằng ngày.
Cho nên mỗi mỗi nó đều có một cái riêng biệt riêng mà quý thầy hằng ngày muốn tu tập cho đúng thì phải hỏi cho kỹ từng hành động đó để mà mỗi khi chúng ta tu cái nào nó có cái nấy. Nó đem đến cái kết quả của sự tu tập đó. Rồi tỉnh thức ở trong giấc ngủ, khi nằm xuống phải đặt cái niệm như thế nào để mà tỉnh thức ở trong giấc ngủ thì quý thầy phải hỏi cách thức cho rõ rồi quý thầy tập luyện nó mới đạt được như vậy nó mới phá được cái pháp hôn trầm, cái pháp thùy miên này, cái pháp si mê này. Vì vậy cho nên ở đây chúng ta trạch cái pháp để mà chúng ta nhắc nhở mình để cho mình phá đi cái pháp tham ngủ:
“Pháp tham ngủ là cái pháp vô minh, si mê. Người đệ tử của Phật phải quyết tâm xa lìa pháp này vĩnh viễn, từ khước và chiến thắng pháp này không để ở trong thân tâm ta nữa. Pháp tham ngủ là một pháp cực ác với người tu sĩ của đạo Phật. Từ đây pháp này hãy đi đi không được ở trong tâm ta nữa. Pháp tham ngủ phải lìa xa thân tâm ta, phải đi đi không được ở đây”.
Chúng ta dùng cái pháp hướng mà nhắc nhở như vậy. Để làm gì? Chưa chắc chúng ta dùng như vậy đã là đủ đâu. Cho nên khi nhắc như vậy để làm cho chúng ta tìm mọi cách để mà phá nó. Bằng cách là chúng ta đi kinh hành, bằng cách là chúng ta phải chạy một chỗ. Tức là chúng ta chạy cái chân chúng ta giở lên giở xuống cho nó cao như Thầy đã giảng như vậy để cho quý thầy phá cho thật sạch. Từ đó quý thầy giữ gìn giờ giấc nghiêm chỉnh giờ nào ra giờ nấy thì cái buồn ngủ này nó sẽ mất đi. Còn nếu mà giờ giấc mà nó không nghiêm chỉnh thì muôn đời quý thầy cũng không bao giờ phá được cái hôn trầm buồn ngủ này được đâu. Cho nên giờ nào ra giờ nấy thì nó mới phá sạch mà giờ này nó lộn qua giờ kia, nó trật qua 5 phút 10 phút thì quý thầy cũng không phá sạch nó đâu.
Đó là cái chỗ mà quý thầy cần phải tu tập cho nó đúng cách. Chứ còn nếu mà không đúng cách thì cái pháp mà ngu si, cái pháp mà mê ngủ này khó mà quý thầy thắng lắm. Cho nên muốn nó lôi cái pháp này mà niệm Phật chúng ta phải quán xét lại cái thân Phật, quán xét lại coi ông Phật có tỉnh táo hay không. Mà ông Phật luôn luôn tỉnh táo như vậy thì chúng ta phải noi theo cái gương của ông Phật mà chúng ta phải tu tập, phải, rèn luyện mình. Tức là chúng ta bắt cái pháp ham ngủ của chúng ta nó niệm Phật đó.
Các thầy hiểu chứ? Nghĩa là bây giờ mình coi cái gương hạnh của ông Phật sao ổng lại không có ham ngủ mà mình bây giờ lại có cái pháp ham ngủ này. Cho nên mà bắt cái pháp này mà nó niệm Phật thì bắt buộc nó phải sống, nó làm đúng cách như ông Phật. Thì tức là nó đã niệm Phật, cái pháp ham ngủ nó niệm Phật. Mà nó niệm Phật thì tức là nó sẽ không ham ngủ nữa.
Đó thì như vậy là lấy pháp mà niệm Phật, cho nên ở trong tâm chúng ta có cái pháp gì thì chúng ta mau mau lấy cái pháp đó mà niệm Phật. Mà niệm Phật thì tức là phải theo gương hạnh của ông Phật. Vì vậy mà cuối cùng thì chúng ta mới thắng được các cái pháp đó.
8. Pháp tham danh
Cái pháp này là cái pháp tham danh. Danh là một pháp khiến cho người ta ham mê thích thú, hãnh diện. Dù ít dù nhiều con người dễ bị pháp danh lôi cuốn và cám dỗ khiến cho họ lạc mất đường tu hành giải thoát, trở lại đắm chìm trong biển khổ sanh tử luân hồi mà họ không hay biết.
Nghĩa là chúng ta phải thấy rõ ràng là cái pháp danh này rất là độc. Thường thường người ta hay chạy theo cái danh lắm chứ không phải không đâu. Hầu hết tu sĩ hiện giờ đang sống trong biển danh lợi, họ là những người đáng thương cho cái kiếp sống tu hành của họ. Gặp ngay pháp danh họ đều quỵ ngã trên đó. Nghĩa là bây giờ chúng ta là những người tu sĩ, bắt đầu đi học có cấp bằng cử nhân nè, rồi bắt đầu có cấp bằng tiến sĩ nè, đó là những cái danh làm chúng ta cứ mê mệt ở trên đó. Rồi lấy cái cấp bằng đó giảng dạy người ta, để tên cái tác phẩm nào đó thì đây là tiến sĩ gì đủ thứ hết. Để cái danh để cho người ta thấy mình có cái ngon lành hiểu biết như vậy đó. Tất cả những cái đó là chúng ta đã quỵ ngã ở trên cái danh đó mà không thấy con đường giải thoát của mình. Rồi lấy cái chỗ kiến giải, chỗ học thức của mình ở trên cái danh đó đem ra dạy người ta, trong khi đó mình chẳng ra ôn gì hết, giải thoát chẳng ra cái thứ gì hết. Mà cuối cùng thì cứ dạy người ta như thế này như thế khác. Thì thử hỏi cái đó là cái giả danh của họ, nó đưa họ đến con đường mà sanh tử luân hồi mãi mãi mà không bao giờ dứt.
Gặp pháp này ta bắt nó niệm Phật liền. Nghĩa là khi mà chúng ta mới có học trường cơ bản Phật học thì chúng ta dự định để lên Vạn Hạnh để mà học để mà thi cử nhân thì bắt đầu đó là cái danh rồi đó. Chúng ta hãy dẹp nó xuống đi, đập nó xuống đi, bắt nó niệm Phật đi. Thì do đó nó mới dứt đi chứ còn không khéo nó chạy nữa, nó chạy rồi đây nó đi qua Ấn Độ để nó học lấy tiến sĩ nữa. Nó chưa có ở Việt Nam đủ đâu, nó còn đi nữa. Nếu mà có đủ duyên thì nó chạy tới bển nữa. Nó chạy tới bển có phải là nó chạy tới đó để giải thoát đâu. Nó chạy tới bển nó mang cấp bằng tiến sĩ để về nó lòe thiên hạ chơi chứ có mà làm cái thứ gì. Nó cũng đau nó rên cũng hì hì rồi nó cũng đủ thứ khổ của nó chứ nó đâu có cái gì giải thoát. Cho nên ở đây thực sự ra ở đây thật sự nó là cái danh. Cái danh đó nó làm cho biết bao nhiêu người chết.
Gặp pháp này ta bắt nó niệm Phật. Phật thì danh lợi đã xả hết, đã thắng hết rồi. Nên khi pháp này niệm Phật thì tâm Phật bất động trước nó, do thế tâm ta cũng bất động không bị pháp danh xỏ mũi. Nghĩa là chúng ta, khi mà chúng ta biết nó rồi thì cái danh nó không xỏ mũi chúng ta được, nó không dắt chúng ta được. Vì thế thấy nó mà ta đã từ khước, ta đã từ giã không có sống gần nó.
Bây giờ chúng ta thấy như thế này nè, bây giờ chúng ta thấy rất rõ gần đây thì cũng thấy rất rõ có một số người Phật tử người ta đến gặp Thầy, người ta mới Thầy. Người ta nói con xin Thầy là con sẽ xin phép tắc cho Thầy để mà Thầy đi tham quan ở bên Mỹ, bên Pháp, hoặc là Úc để cho Thầy đi từ nước này đến nước khác. Và Thầy chịu khó Thầy đi thăm Phật tử Việt Nam của mình ở trên các nước đó rồi Thầy sẽ giảng cho họ về Bốn thiền hoặc là về Tứ như ý túc vì hầu như là họ muốn nghe những cái điều này lắm nhưng mà  không có người nào giảng như Thầy hết. Chúng con hoàn toàn hết tiền bạc hao tốn gì chúng con chịu hết cho Thầy, miễn Thầy bằng lòng là chúng con lo giấy tờ tất cả mọi điều kiện thủ tục, chỉ có tới ngày đó là chúng con tới rước Thầy đi thôi. Cái đó có phải là cái danh không, cái danh rất lớn chứ không phải ít đâu.
Gần đây thì Phật tử miền bắc, ở Hà Nội thì cũng có tâm thành cầu khẩn Thầy về thăm Hà Nội một chuyến nhưng Thầy cũng từ khước. Người ta đã tha thiết đối với Thầy rất nhiều Thầy vẫn từ khước. Đó là Thầy thấy đó là những cái danh, nhưng mà cái danh đó không có phải làm cho Thầy giải thoát đâu, Thầy không bao giờ mà chấp nhận, đón nhận cái điều đó đâu. Đây là Thầy nói đây, trước mặt quý Phật tử miền Bắc, quý thầy ở miền Bắc quý thầy biết rằng quý thầy có cái tâm tha thiết mời Thầy về đó thăm. Và cái sự hao tốn tất cả mọi cái đều quý vị đều đài thọ hết, cả Phật tử miền Bắc đều là đài thọ, họ chỉ chờ đón Thầy ở trên phi trường hoặc là ở trên xe bước xuống là họ đã đón rước Thầy hẳn hoài đàng hoàng nhưng Thầy vẫn từ chối. Vì đó là tạo cho mình cái danh. Xưa đức Phật từng dạy cái vị tỳ kheo, quý thầy khi nào mà có danh có lợi, có sự cung kính thì quý thầy hãy ẩn bóng đi. Đức Phật đã dạy như vậy. Cho nên Thầy thấy trong cái thời gian gần đây thì có một số Phật tử người Hoa cũng như là người việt kiều Việt Nam mình ở ngoại quốc họ về đây thăm Thầy. Và sau khi được thăm Thầy, được xin Thầy những cái bài pháp, được hỏi qua những cái về thiền định được Thầy trả lời và đồng thời họ chấp nhận qua những cái thực tế và cụ thể ở trên cái bước đường mà dạy đạo rất là rõ ràng. Cho nên họ sẵn sàng mời Thầy để đi qua Mỹ, qua Pháp, qua Úc hoặc là qua các nước ở trên thế giới này. Nhưng mà Thầy vẫn từ chối hà, Thầy nói Thầy chưa có đủ duyên đâu. Quý Phật tử có lòng như vậy thì Thầy rất là biết ơn nhưng đối với Thầy thì bây giờ tuổi già sức yếu rồi, Thầy không có còn muốn đi đâu nữa hết. Nghĩa là Thầy chỉ muốn ở đây dẫn dắt một vài người, người ta tu hành cho được đó là một cái điều quý của Thầy thôi. Làm sao cho người ta tu cho có kết quả được làm chủ sự sanh tử luân hồi trong cái sức thiền định của mình muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống. Đó là cái điều ước vọng của Thầy. Chứ còn cái mà đi sang Mỹ để mà diễn thuyết mà giảng Bốn thiền, Tứ như ý túc đồ thì chắc chắn là Thầy chưa có đủ duyên. Chừng nào có đủ duyên Thầy sẽ hứa còn bây giờ Thầy không có đủ duyên.
Cũng như gần đây Phật tử miền bắc mời Thầy về ngoài đó Thầy cũng vậy, Thầy cũng nói chưa có đủ duyên. Bây giờ là lúc Thầy ẩn bóng rồi, chờ có đủ duyên Thầy mới đến Thầy thăm chứ còn bây giờ Thầy chưa có đủ duyên nên Thầy không có thăm. Nhưng mà Thầy nhớ lời Phật dạy thì khi một người tu sĩ có danh có lợi, có cái sự cung kính đảnh lễ thì hãy ẩn bóng.
Cho nên Thầy thấy lúc này là cái lúc nó đã đủ cái duyên mà có thể người ta cung kính, người ta cúng dường mình, người ta đảnh lễ mình. Mà nếu mà mình đi ra mình nói, mình giải thuyết về các pháp thiền định mà từ Sơ thiền cho đến Bốn thiền, cách thức mà từ lâu người ta chưa từng bao giờ nghe mà bây giờ người ta nghe như vậy thì người ta quá thích thú rồi. Mà quá thích thú thì danh của mình nó quá lớn và lợi chắc chắn là một chuyến đi mà ở các nước ở ngoại quốc mà về mà khi nghe Thầy mà nói về thiền - Bốn thiền, dạy họ về Bốn thiền cách thức tu tập như vậy và nói về Tứ như ý túc. Thường thường hầu hết là chưa từng ai dạy về Tứ như ý túc mà Thầy đã dám dạy về Tứ như ý túc. Thì quý thầy đã hiểu biết khi mà giảng dạy như vậy rồi khi mà Thầy trở về nước chắc chắn là Thầy phải gởi máy bay nó chở tiền về. Bởi vì họ cúng dường Thầy cũng nhiều lắm chứ không phải ít đâu. Nhưng mà Thầy thấy đó là lợi. Nhưng mà lợi để làm gì đây, để làm gì. Có phải Thầy về cất chùa hay hoặc là Thầy để về Thầy làm việc từ thiện xã hội. Nếu làm việc từ thiện xã hội thì Thầy cũng nói đó là cái sự an ủi một phần nhỏ chớ không phải là làm một cái việc lớn. Tại sao vậy?
Tại gì cái nhân quả của cái con người đã tạo ác thì họ phải thọ lấy cái quả khổ đó. Mà Thầy đem cái chỗ danh lợi này mà Thầy đem về để xoa dịu cái sự đau khổ của họ trong nhân quả của họ thì lại làm họ khổ thêm chứ chưa chắc đã là hết. Mà nếu muốn cho họ được hết cái sự đau khổ. Muốn cho hết cái sự đau khổ, cái nỗi bất hạnh trong xã hội này thì chỉ có đem cái đạo đức nhân quả dạy họ mà thôi. Rồi tự bàn tay của họ, tự cái đầu óc của họ họ làm một cái điều thiện thì họ mang đến cái sự hạnh phúc cho họ. Chứ còn bây giờ mà đem tiền cho họ cũng như là làm cho họ thêm cái nợ chứ đâu có bao giờ họ hết thì tức là họ sẽ còn khổ nữa, chứ không bao giờ hết.
Bởi vì do nhân quả họ mà họ phải gặt hái những cái đau khổ đó. Mà bây giờ muốn cho họ thoát khỏi cái sự đó chỉ có đem cái đạo đức nhân quả dạy cho họ. Họ biết đường đi của đạo đức nhân quả họ không làm cái điều ác nữa thì tự nhiên họ sẽ hết khổ. Chớ không bao giờ mà ai đem tiền bạc đó cho họ hết khổ. Và khi Thầy mang tiền bạc về làm như vậy thì cái danh của Thầy trong đất nước này là một nhà từ thiện, đại từ thiện, phải không? Có gì hơn. Cái danh từ đó lại là còn làm cho Thầy mang một cái danh nữa, nó cũng chẳng có cái hay ho gì hết.
Cho nên Thầy nghĩ rằng cái Trung tâm an dưỡng từ thiện ra đời không có nghĩa là biến, trở thành một cái nhà từ thiện, đại từ thiện. Mà cái trung tâm an dưỡng ra đời cái mục đích của nó là đem vào để cho người ta được nghỉ ngơi tại trung tâm đó mà đem cái đạo đức nhân quả mà dạy cho họ để làm cho tự bàn tay của họ họ giải cứu được cái đời sống của họ, họ được  hạnh phúc an vui, làm cho xã hội có trật tự an ninh không còn tham lam trộm cắp, không còn làm cái điều ác. Thì cái đó là cái mục đích chứ không phải biến Thầy trở thành một cái người mà đại từ thiện. Các thầy hiểu như vậy mới biết. Nếu mà đại từ thiện thì Thầy chỉ cần đi sang ngoại quốc như thế này, đem Bốn thiền mà Thầy giảng thì ai lại không thấy được cái điều đó. Và nếu mà cái điều kiện thuận tiện nữa, muốn làm tiền ra nữa, muốn danh hơn nữa, cao hơn nữa thì Thầy chỉ cần nhập định cho ở ngoại quốc người ta đem máy móc người ta đo Thầy thì thấy lúc bây giờ Thầy chẳng có thở chẳng có gì hết, cơ thể Thầy không hoạt động thì họ đã tuyên bố rầm rộ trên thế gian này thì ở ngoại quốc không những người Việt mình cúng dường mà cả những người bản xứ ở tại nước đó họ cũng đem đến cúng dường. Họ thấy Thầy như là Phật rồi. Thì như vậy thì bao nhiêu tiền mà Thầy đổ Thầy nuôi dân Việt Nam có được không. Nhưng mà Thầy thấy điều đó làm cho khổ dân Việt Nam mình thêm. Nợ nần của mấy người đó còn hơn nữa, cho nên Thầy chẳng có làm cái điều đó.
Vì vậy mà Thầy từ giã từ khước trên vấn đề đó. Thì các thầy biết rằng bây giờ Thầy đã giảng thiền giảng đạo mà quý thầy đã nghe nó thực tế và cụ thể. Không còn ai mà giảng hơn cái chỗ này nữa. Không phải Thầy tự ca ngợi về mình. Mà bằng chứng là quý thầy đã trực tiếp nghe lời Thầy giảng về Bốn thiền và Thầy chưa giảng về Tứ như ý túc. Thầy giảng về tứ như ý túc Thầy sẽ nói cái trạng thái nào mà quý thầy muốn nó như thế nào đạt được ý muốn đó thì quý thầy mới thấy là thực tế của đạo Phật đâu phải là cái chuyện tầm thường mà nói chuyện thường mà lý giải ở trong cái chữ nghĩa được mà đây là cả một công trình, cả một sự tu tập chứ đâu phải là cái chuyện thường được.
Cho nên ở đây các thầy thấy đi đến cái chỗ mà pháp, cái pháp mà tham danh này. Lấy Thầy để cho quý thầy thấy rằng Thầy không bao giờ tham danh. Ba lần núp sau lưng Hòa thượng để xây dựng Phật pháp, để làm cho sáng tỏ Phật pháp lên, ba lần ẩn bóng không để cho ai biết tên tuổi mình. Thế mà ba lần không được, đành phải chịu.
Hôm nay Thầy còn gì mà Thầy ham danh nữa mà Thầy ở đây. Cho nên khi mà Giáo án Thầy viết ra rồi thì đừng hòng có người nào tìm gặp Thầy được. Thầy sẽ ra đi vĩnh viễn. Và từng đó còn đủ duyên thì quý Thầy còn gặp Thầy trong một vài năm, hết duyên rồi thì Thầy chỉ nhập diệt trong rừng trong núi, ai biết Thầy là ai. Cho nên đối với Thầy thì danh, lợi, sự cung kính Thầy trả lại cho tất cả mọi người hết. Thầy chỉ là một con người bình thường như bao nhiêu con người khác không có còn chấp danh chấp lợi nữa, sống an vui với đời sống của một người làm hết cái bổn phận của mình. Trong một cái thời điểm của mình, trong cái thời đại Phật giáo của mình làm hết bổn phận của mình không vì danh vì lợi. Chỉ muốn mình trở thành một viên đá một viên gạch để mà xây dựng lại cái nhà của Phật giáo, để làm cho cái nhà Phật giáo được tốt đẹp và sáng sủa hơn. Hôm nay cái giáo án ra đời cũng là mục đích đó mà thôi.
Đó thì Thầy nói để cho quý thầy thấy rõ, và cái sự từ giã không đi về thăm Hà Nội cũng vậy. Thầy cũng biết rằng Thầy cũng chưa từng bao giờ đến Hà Nội lần nào, Thầy cũng biết rằng những phong cảnh hữu tình, núi non ở đó rất là đẹp, nơi lý tưởng cho những người tu hành nhưng Thầy cũng từ giã không bao giờ về thăm là tại vì Thầy không đón danh đón lợi nữa.
Lời dạy này có một giá trị rất lớn đối với đạo Phật. Nếu toàn cả tu sĩ của đạo Phật ẩn bóng tránh danh lợi thì đạo Phật ngày nay biết bao nhiêu người làm chủ sanh tử chấm dứt luân hồi. Và đạo Phật sáng chói huy hoàng hơn tất cả các tôn giáo khác trên hành tinh này. Người tu sĩ đạo Phật dám từ giã danh lợi, đối với đời sống thiểu dục tri túc thì không có một tu sĩ tôn giáo nào hơn được, giải thoát hơn được. Muốn được vậy ta phải trạch pháp câu này dùng làm pháp hướng như lý tác ý:
“Pháp tham danh là một pháp cực ác cám dỗ tu sĩ xa lìa phạm hạnh, xa lìa con đường giải thoát. Pháp này dẫn dắt những tu sĩ háo danh háo lợi đi dần xuống địa ngục thọ biết bao tai ương khổ não từ đời này sang đời khác. Những tu sĩ hiện tại đang phá hủy giáo pháp và giới luật của đức Phật. Họ đang xuống dốc theo đà dục lạc thế gian. Biết vậy ta hãy ngăn ngừa nó và tận diệt nó để không dính mắc nơi tâm ta, để ta thật sự đi trên con đường giải thoát của đạo Phật. Pháp tham danh hãy đi đi không được ngự trị nơi tâm ta, hãy đi đi xa lìa những vị tu hành phạm hạnh”.
Đó là cái câu trạch pháp để mà cuối cùng ta đuổi nó đi đừng có để mà chúng ta dính mắc vào những cái danh của nó.
9. Pháp tham lợi
Bây giờ chúng ta học tới cái pháp thứ chín là pháp tham lợi. Danh rồi lợi, bây giờ nó tham lợi. Lợi là một pháp cực ác cám dỗ tất cả mọi người, làm mờ mắt những kẻ trí. Cái lợi nó làm cho người trí cũng mờ mắt đi. Có người vừa gặp lợi mặc dù là lợi đó rất nhỏ nhưng vẫn bị cuốn hút theo. Có người lại lợi lớn, có người lại bị lợi lớn hơn mới cám dỗ được. Nghĩa là có người gặp cái lợi lớn hơn thì cám dỗ, mà cái lợi nhỏ thì không cám dỗ họ được. Cho nên một ông quan thanh liêm ở cái lợi nhỏ nhưng gặp cái lợi lớn thì ông ta hết thanh liêm. Cho nên ở đây chúng ta nói bây giờ người ta cúng dường tiền mình ít thì mình vẫn giữ được cái hạnh của mình tu. Nhưng mà họ cúng dường mình 1 tỷ 2 tỷ lúc bây giờ ông thầy đó cũng chịu hết nỗi rồi cho nên ổng cũng mất cái phạm hạnh ổng luôn. Vì vậy mà chúng ta phải giữ trọn dù ít dù nhiều. Một đồng chúng ta cũng hổng vi phạm mà cho đến hàng tỷ bạc chúng ta cũng hổng cất. Như vậy là chúng ta mới giữ trọn được cái phạm hạnh của người tu.
Có người ngồi ở trên đống vàng mà ăn ngủ thì không yên. Thế mà họ luôn luôn mãi mãi không có chịu rời bỏ cái đóng vàng đó. Cho đến khi mà họ bị tù tội, họ bị giết đi, bị trộm cướp giết đi thì chừng đó hỡi ơi thì không còn nữa. Đó là chúng ta đã thấy được cái sự lợi đã làm cho người ta quá khổ đau.
Người tu sĩ đạo Phật thì phải cảnh giác khi thấy pháp lợi đến thì bắt nó niệm Phật liền. Nghĩa là khi thấy cái pháp mà lợi đến rồi thì bắt nó phải niệm Phật, không có để nó không niệm Phật. Mà nó niệm Phật thì ông Phật ổng không có bao giờ mà ổng ham lợi. Cho nên bắt cái pháp mà niệm Phật thì cái pháp đó hoàn toàn nó không dính mắc vào ông Phật.
Muốn ngay liền tâm ta không bị lợi cám dỗ thì ta phải trạch pháp cái câu này dùng để cái pháp hướng mà tâm nhắc nhở như lý cái tác ý:
“Cái pháp mà tham lợi nó là pháp ác, nó khiến cho người tu mất phạm hạnh, khiến cho người tu phá giới, nó khiến cho người tu sĩ xa lìa con đường giải thoát, khiến cho người tu phải xa cách Phật. Vì thế gặp pháp lợi này thì ta hãy mạnh dạn đoạn dứt, xa lìa từ khước, không chấp nhận, cho nó ở ngoài ta đừng cho nó ở trong ta. Ta luôn luôn lấy hạnh thiểu dục tri túc mà làm đầu. Có cái pháp lợi đến ta hãy đuổi nó đi”.
Nghĩa là tiền bạc hay hoặc là vàng bạc châu báu thì đừng có đụng đến nó mà hãy đuổi nó đi cho khỏi, không có được mà để trong thất của mình mà phải ném cho nó ra khỏi thất của mình.
Pháp lợi độc ác kia ngươi hãy đi đi, ta không chấp nhận ngươi, ngươi phải lìa nơi tu hành của ta, đừng có ở đây nữa, đi đi”.
Đó là những câu cuối cùng mình phải nói cho mạnh và nhờ cái thần lực của mình cho nên cái vàng bạc châu báu, những cái lợi này nó không làm cho chúng ta mờ con mắt được. Chớ không khéo nó dễ làm cho chúng ta mờ con mắt. Danh với lợi rất là khó chớ không phải dễ đâu.
Vì vậy cho nên cuối cùng bây giờ Thầy bỏ hết tất cả, đối với Thầy bỏ hết tất cả. Đi vào rừng thì ăn lá cây, đến đâu thì xin đến đó, không mang theo một đồng một xu nào cả. Nghĩa là thời đại tuy rằng khó khất thực nhưng Thầy vẫn mang bình bát đi xin ăn. Có xin được thì ăn mà không xin được thì vào trong rừng hái một nắm lá cây gì đó để mà sống qua ngày. Cũng tạm qua một ngày đó là được rồi. Thêm một ngày thì chúng ta phải vất vả thêm một ngày chớ không có gì mà phá cái phạm hạnh, phá cái sự tu tập của chúng ta được. Chúng ta không có vì vất vả khổ sở đó mà phải bỏ tiền cất đem theo để rồi đói mà mua ăn thì cái đó là phàm phu tục tử chứ chưa phải là một bậc ẩn bóng, một vị tu hành.
Cho nên đến đây quý thầy phải thấy là cái sự tu hành của một người tu phải vĩ đại, phải gan dạ, phải đủ nghị lực để sống một đời sống đúng là phạm hạnh của nó.
10. Pháp tham sân
Pháp tham sân là một pháp rất ác nó làm cho tâm ta đau khổ, người cũng đau khổ. Pháp tham sân là cái pháp hung dữ. Khi ta gặp pháp này phải bắt nó niệm Phật. Bởi vậy trong đời đức Phật, Ngài bị người khác mắng Ngài cười nói: Thiên hạ đem bánh cho mình mình có nhận hay không nhận. Nếu không nhận thì họ sẽ mang về nhà họ. Do thế mà pháp đến với Phật như là nước đổ lá sen.
Các thầy thấy khi mà có người mắng Phật, Phật mới nói như thế này. Họ mạ nhục mắng ta thì ta nhận thì ta nói lại họ, mà ta không nhận thì họ mắng đã họ cũng mang hết cái này về nhà họ. Cũng như cái người mà cho bánh; mà cho bánh mình không nhận thì họ phải đem về, chớ họ không nhận họ đem đổ sao cho nên cuối cùng thì họ đem về. Do cái hiểu biết của Phật như vậy thì cái pháp sân đến với Phật có sân không. Không Phật không có sân đâu.
Cho nên vì vậy mà chúng ta bắt cái pháp sân này nó niệm Phật, và niệm Phật như vậy thì cái tâm ta có sân không, không. Ông Phật ổng hiểu như vậy rồi. Thì mình đã biết như vậy rồi thì ông Phật không sân thì mình lấy tâm lấy thân mình niệm Phật thì mình đã không sân. Vậy thì cái pháp này đã đến với mình thì mình phải làm sao. Lôi nó niệm Phật thì làm sao tâm mình sân được. Cho nên bắt cái pháp sân này nó niệm Phật do vậy đó mà mình cũng không có sân.
Biết vậy ta hãy lấy pháp sân mà niệm Phật, chắc chắn tâm ta vững như thạch bàn tám gió không lay chuyển. Muốn được vậy ta hãy trạch pháp câu này dùng làm pháp hướng như lý tác ý:
“Pháp sân là một pháp rất ác, làm cho khổ mình khổ người. Người tu sĩ đạo Phật có tâm sân thì mất hết oai nghi tế hạnh từ bi, không còn xứng đáng là người tu sĩ của đạo Phật nữa, không còn sống đúng phạm hạnh của đạo Phật”. Vậy pháp sân niệm Phật thì không còn sân nữa. Nghĩa là lấy cái pháp sân mà niệm Phật thì cái pháp sân đó nó không còn sân nữa. “Và pháp sân hãy đi đi đừng ở đây với người tu hành- tu hành đạo từ bi. Pháp sân hãy đi đi, đi cho khỏi nơi đây đừng ở đây nữa”. Nghĩa là luôn luôn mình cứ hướng tâm mình nhắc như vậy. Cho nên đến khi mà gặp nó thì lôi đầu nó mà niệm Phật, từng đó chúng ta có đủ cái lực mà từng đó chúng ta thắng lại cái tâm phiền não, tâm sân của mình. Cho nên biến mình trở thành như cục đất không còn giận hờn, không còn phiền não nữa. Hằng ngày ta tu tập như vậy thì đó là pháp sân niệm Phật với tâm ta được an vui giải thoát.
Đó thì quý thầy thấy là chúng ta lấy pháp mà chúng ta bắt nó niệm Phật để cho tâm mình luôn luôn được giải thoát. Do chỗ mà chúng ta biết lấy thân thọ tâm pháp mà niệm Phật thì chúng ta sẽ giải thoát hoàn toàn. Và cũng vì thế mà chúng ta ly dục ly ác pháp làm cho chúng ta không còn khổ đau nữa.
11. Pháp tham hận
Kế là 11. Pháp tham hận.
Đây là hận thù đó. Kỳ tới Thầy sẽ giảng tiếp tục cho hết cái pháp niệm Phật. Thì nó cũng không còn bao nhiêu. Và đồng thời Thầy sẽ viết lại cái bảng tóm lược lại bắt đầu tu hành như thế nào cho đến khi nhập được các thiền định như thế nào, gọn ngắn chừng 5, 10 trang để rồi Thầy sẽ photo gửi cho quý thầy để khi quý thầy trong hạ này sẽ mang cái bảng đó về mà theo đó mà tu tập. Còn về cái phần giáo án này thì Thầy tiếp tục Thầy sẽ soạn và Thầy sẽ giảng cho đến khi mà hoàn mãn cái giáo án và đồng thời Thầy sẽ giảng tiếp tục cái giáo trình đạo đức nhân quả để giúp cho con người ở thế gian này biết cái đường lối mà thực hiện các thiện pháp dứt trừ các ác pháp để đem lại cái hạnh phúc chung cho con người ở trên hành tinh này. Đó là cái điều mà Thầy làm trong những ngày Thầy ẩn bóng.
Sau khi làm xong rồi thì Thầy sẽ tiếp tục Thầy nhập cái diệt thọ tưởng định, hoặc 1 năm cho đến 3 năm hay là 5 năm tùy theo khả năng của Thầy và cái môi trường của Thầy ở tại nơi đâu thì Thầy sẽ thực hiện cái thời gian mà nhập cái diệt thọ tưởng định để rút tỉa những cái kinh nghiệm này để sau khi mà xuất cái định này ra thì Thầy sẽ giảng tiếp tục cái  diệt thọ tưởng định cuối cùng để cho người ta biết cách thức. Sau này tất cả những gì mà của Phật dạy từ bốn  thiền cho tới diệt thọ tưởng định thì coi như là không có còn mà thiếu cái kinh nghiệm tu tập.
Nghĩa là Thầy để lại tất cả những cái kinh nghiệm này làm cho Phật pháp. Người ta đến với Phật pháp là người ta có những cái kinh nghiệm người ta biết tu tập, nó không mất. Đó là cái bổn phận của Thầy. Và đồng thời quý thầy tiếp tục trên con đường tu tập thì quý thầy sẽ có những kinh nghiệm của quý thầy và sau này thì quý thầy sẽ bổ túc thêm những kinh nghiệm của mình từ Bốn thiền cho đến nhập Diệt thọ tưởng định. Và Thầy mong rằng các thầy cũng sẽ đi trên con đường như Thầy.
Thầy đến đây Thầy chấm dứt và quý thầy sẽ được nghe tiếp tục trong cái bài này.
Bây giờ bắt đầu buổi chiều nay, thì Thầy sẽ tiếp tục Thầy trả lời.  Nhưng mà trước khi tiếp tục trả lời câu hỏi của mấy con thì Thầy sẽ giảng tiếp về cái phần buổi sáng là sau khi mà cái trách nhiệm của Thầy soạn cái giáo án đường lối của đạo Phật xong và cái Giáo trình đạo đức nhân quả cho cái người đời để biết cái thiện cái ác mà tu tập. Thì đương nhiên trong cái thời gian mà ẩn bóng thì Thầy sẽ tìm cái nơi yên ổn nhất để mà nhập cái diệt thọ tưởng định. Có thể trong 1 năm hoặc 2 năm, 3 năm cho đến 5 năm hoặc 10 năm Thầy mới xuất cái định ra. Và khi mà xuất cái định ra thì ở bên ngoài thì các con đã tu tập có nhiều người đã có thể nhập Tứ thiền, cũng có nhiều người đã có Tam minh, đã có những cái sức làm chủ được sanh tử và đóng góp vào cái tòa nhà của Phật giáo, có thêm những cái kinh nghiệm của mấy con tu hành ở trong đó nữa chứ không riêng gì có một mình Thầy. Và những cái kinh nghiệm đó là những viên gạch mà chúng ta xây dựng lại cái tòa nhà của Phật giáo làm cho nó càng ngày càng được tốt đẹp và hưng thịnh và sáng suốt hơn. Vì vậy mà mỗi một người tu sĩ của đạo Phật mà giữ gìn giới hạnh nghiêm túc để tu tập thì chúng ta có những cái phần đóng góp rất lớn cho cái đại gia đình của Phật giáo của chúng ta, làm cho nó càng ngày càng phong phú, càng ngày càng có nhiều kinh nghiệm tu hành.
                             Hết.








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét